Kiều Cảnh Minh luôn biết rõ một điều, đó là không nên phí lời với phụ nữ.
Vì thế, sau một hồi quấn lấy nhau, Kiều Cảnh Minh ôm Dư Tiêu Tiêu rồi dịu dàng nói: “Nghe nói chồng sắp cưới của em đau ốm quanh năm à?”
Dư Tiêu Tiêu thoả mãn nhắm mắt ngả vào lòng hẳn: “Ừm, cho nên anh cũng biết thế nào rồi đấy”.
Kiều Cảnh Minh nhướn mày nói: “Sao trước đó nhà họ Tiêu tung tin tên đó khoẻ nhiều rồi?”
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy một tiếng: “Ốm đau hơn hai mươi năm nay thì dù có khoẻ lên thì cũng không bằng người bình thường được”.
Dư Tiêu Tiêu là một người rất kiêu ngạo, sao cô †a chịu cho người khác biết Tiêu Định Bân không chịu làm chuyện đó với mình, chứ không phải anh không có năng lực.
“Đáng thương cho người đẹp Tiêu Tiêu của chúng ta quá...”
Kiều Cảnh Minh thở dài một hơi, sau đó ôm Dư Tiêu Tiêu vào long và hôn lên má cô ta: “Em yêu, sau này cứ đến tìm anh nhé?”
Dư Tiêu Tiêu ngước lên nhìn hẳn: “Giờ thân phận của em khác trước rồi, cho nên anh làm gì cũng phải cẩn thận một chút”.
“Yên tâm, anh làm gì cũng không để lộ sơ hở, sẽ không ai biết đâu”.
“Anh chuẩn bị thuốc cho em chưa?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!