"Vì Tiêu Tiêu nên tôi mới không đuổi cô về nhà họ Dư, nếu cô lại làm điều gì vô liêm sỉ thì thần tiên cũng không bảo vệ được cô đâu!"
Tiêu Định Bân lạnh giọng khiển trách, không hề tỏ ra thương xót. Dư Kiều rốt cuộc không kìm được, cô nghẹn ngào rồi nước mắt lập tức trào ra.
“Sao cô lại khóc?” Tiêu Định Bân khó chịu không hiểu nổi.
Có lẽ là do cơn say chưa qua, hoặc có lẽ là bởi vì vừa rồi mâu thuẫn với Dư Tiêu Tiêu nên anh vẫn còn bực dọc.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, không có người đàn ông nào không để tâm đến chuyện này cả.
Dư Kiều sợ tới mức vội vàng nín khóc, cắn chặt môi, cố gắng không khóc nữa.
Dưới ánh trăng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô có những vệt nước mắt long lanh, ngẫu nhiên có một giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài cong vút, bấp bênh.
Bờ môi đầy đặn hồng tươi bị cô cắn chặt, hàm răng trắng nõn cắm vào đôi môi đỏ mọng non nớt.
Bất giác anh lại ao ước có thể căn vào bờ môi đó ngay lúc này.
Mà anh nhất thời thật sự không thể điều khiển bản thân, vươn tay nhéo cái căm trắng như tuyết của cô.
Dư Kiều kinh ngạc mở to hai mắt, giọt nước mắt đọng trên hàng mi đột nhiên lăn xuống, để lại một vệt sáng ướt át trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, trượt vào khóe môi đỏ tươi.
Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy một tiếng nổ bên tai, và khoảnh khắc tiếp theo, anh cúi đầu mút lấy đôi môi đầy đặn của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!