Cô ta thực sự cảm thấy uất ức, cô ta không xấu xí, tại sao Tiêu Định Bân lại làm nhục cô ta như vậy hết lần này đến lần khác?
“Tiêu Tiêu..." "Anh lại muốn xin lỗi lần nữa, phải không? Tiêu
Định Bân, tại sao anh lại làm nhục em bằng cách này?"
Dư Tiêu Tiêu ôm mặt, nức nở khóc.
Một cảm giác tội lỗi và bất lực nặng nề dâng lên trong lòng anh, anh không thể đối mặt với tiếng khóc của Dư Tiêu Tiêu. Anh không thể tiếp tục như thế này nữa, vì vậy anh chỉ quay người xuống giường, mặc quần áo và rời khỏi phòng.
"Tiêu Định Bân, đồ khốn..." Dư Tiêu Tiêu nhặt chiếc gối lên rồi ném về phía anh.
Tiêu Định Bân không né tránh, nhưng anh cũng không đứng lại, anh mở cửa và bước ra ngoài.
Đêm đã khuya, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ.
Anh không biết phải đi đâu, anh bước đi không mục đích và đến vườn hoa nhỏ ở hậu viện.
Mẹ anh mất sớm, những cây lan trong hậu viện này là thứ bà ấy yêu thích nhất khi còn sống. Chỗ hoa lan này đều do anh tự mình chăm sóc trong suốt những năm qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!