Tiêu Phượng Nghi đọc xong không khỏi thở dài. Người già thường thích có hậu bối bên cạnh bầu bạn cho vui, cô gái này bị như vậy thật đáng tiếc.
"Nếu cô không muốn thì thôi vậy”. "Cảm, cảm ơn”.
Tiêu Phượng Nghi gật đầu, sau đó nói với hai người Tiêu Định Bân: "Đi thôi”.
Dư Kiều đứng ở nơi đó nhìn ba người bọn họ đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng họ nữa, cô mới ngẩn người nhìn đi chỗ khác.
Tiêu Định Bân ... anh ấy thực sự rất ghét cô ấy bây giờ.
Sự chán ghét của anh khiến cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả việc bị đánh, bị phạt.
Nhưng bây giờ cô không có khả năng thay đổi và giải quyết nó.
Dư Kiều ngồi xuống bậc thềm, chống cằm nhìn ánh mặt trời thiêu đốt trên đầu, chợt nhớ tới ngày hôm đó ngoài trường học, anh nằm tay cô, dắt cô lên xe rời đi.
Cảnh tượng như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Tiêu Phượng Nghi tới thăm, đương nhiên ông cụ Tiêu phải tiếp đón trọng thể, làm tiệc tẩy trần cho người chị gái duy nhất của mình.
Bữa tối được tổ chức tại khách sạn sân vườn sang trọng nhất ở thủ đô.