Cô trơ mắt nhìn Tiêu Định Bân quay người rời đi, đến cơn đau trên lưng như bị lửa đốt mà cô cũng không cảm nhận được nữa.
Người làm lại giơ cao cái roi da lên rồi định đánh xuống tiếp.
Dư Kiều chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước. mắt đọng trên mi cô vẫn trực trào.
Song, khoé môi cô lại cong lên.
Dư Tiêu Tiêu đã cướp đi mọi thứ của cô, mạng sống của Tô Tẩm thì nằm trong tay Triệu Như, cô không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn một con đường chết thôi!
Tuy nhiên cô không muốn chết, cô không thể chết được!
Chiếc roi lần nữa quất xuống, Dư Kiều cắn chặt môi, quyết không phát ra một tiếng kêu nào.
Cho đến roi thứ mười.
Cả tấm lưng của Dư Kiều không còn chỗ nào lành lặn nữa.
Đến người ra tay đánh cô cũng bắt đầu thấm mật.
Chợt có người vội vã chạy đến: “Mau dừng tay, cô Dư đã đã xin cho cô ấy rồi, cậu chủ bảo nhốt cô ấy xuống tầng hầm ba ngày coi như hình phạt”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!