Tiếng kêu đau đớn vừa khàn khàn vừa tuyệt vọng chợt xé rách màn đêm tĩnh lặng.
Đến Tiêu Định Bân vừa chìm vào giấc ngủ cũng bị giật mình, sau đó mở mắt ra.
Đèn ở vài phòng trong biệt thự cũng bật sáng.
Quản gia vội vàng mặc áo ngủ vào, sau đó cùng mấy người làm cũng nghe thấy tiếng hét đi về phía phòng của Dư Kiều.
“Định Bân... tiếng gì thế nhỉ?”, Dư Tiêu Tiêu giả vờ ngáp một cái rồi lười nhác hỏi.
Nhưng cô ta đang thầm vui sướng trong lòng, tiếng hét của Dư Kiều thê lương như vậy, chắc hẳn cô đã bị người đàn ông kia làm nhục rồi.
Nhưng cũng thật bất ngờ khi một đứa câm dở lại có thể hét to đến vậy.
Tiêu Định Bân ngồi dậy nói: “Để anh đi xem sao”.
“Em đi với anh”, Dư Tiêu Tiêu cũng vội vàng ngồi dậy, sao cô ta có thể bỏ qua một màn đặc sắc như vậy chứ.
Vừa nghĩ đến cảnh tưởng Dư Kiều bị làm nhục sẽ phơi bày trước mặt của toàn bộ mọi người của nhà họ Tiêu, Dư Tiêu Tiêu đã suýt không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Xảy ra chuyện như vậy rồi thì Dư Kiều chỉ có thể lấy người đàn ông đó thôi.
Đúng rồi! Người đàn ông này còn là tài xế thân cận của Dư Tiêu Tiêu nữa.
Dư Kiều mà gả cho hắn thì sau này sẽ bị Dư Tiêu Tiêu đì như một con kiến hôi.
“Cậu chủ, cô Dư...”, quản gia vừa nhìn thấy Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân đi tới thì vội lau mồ hôi trên trán.
Chuyện này cũng thật khó tin, ai mà ngờ một chuyện xấu như vậy lại xảy ra ở biệt thự của nhà họ Tiêu chứ.
Dư Kiều trông có vẻ kiệm lời lại ngoan ngoãn rụt dè, ai ngờ lại dám làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy.
Bọn họ vừa đến thì đã nhìn thấy Dư Kiều quần áo xộc xệch nằm trên giường với một người đàn ông...
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Định Bân trầm giọng hỏi, sau đó nhíu mày nhìn về phía phòng của Dư Kiều: A Kiều ư?”