Sau đó trong xe chỉ còn lại Tiêu Định Bân và Dư Kiều.
Thấy Tống Kiều đã đi mất, Dư Kiều sa sầm mặt, sau đó quay người định mở cửa xuống xe. Nhưng ai dè đã có một bàn tay đàn ông to lớn giữ chặt lấy cổ tay cô.
“Anh Tiêu, phiền anh chú ý hành động một chút!”
Dư Kiều cau mày, sau đó ngoảnh lại nhìn Tiêu Định Bân. Đôi mắt hạnh của cô mở to, đáy mắt không giấu được vẻ tức giận nhưng trông không hề dữ dẫn, trái lại vô cùng xinh đẹp.
'Tiêu Định Bân chầm chậm buông tay, song đôi tay anh vẫn lưu lại xúc cảm man mát khi chạm vào da cô.
“Gô Tô, chuyện hợp đồng mình tạm gác sang một bên đã, nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi cô”.
“Chuyện gì?”
“Buổi tối hôm ở trên du thuyền, cái hôm cô đến phòng tôi và nấu mỳ cho Dự An. Lúc cô chuẩn bị về thì phòng tôi bị mất điện đột ngột...”
Dư Kiều bắt đầu chột dạ, trái tim đập nhanh như: đánh trống. Cô nhớ là lúc đó Tiêu Định Bân đã ngất rồi, nếu theo đúng như ngày trước khi ở quán bar thì anh không hề biết những chuyện đã xảy ra mới đúng. Nhưng câu nói này của anh lại có vẻ như... anh đã biết gì đó rồi.
“Ừ thì mất điện đột ngột, thế thì sao nào?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, ánh mắt anh không hề gợn sóng, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ có thể thấy được tình cảm dạt dào trong đôi mắt ấy. Nhưng anh đã cố ý che giấu nó đi nên bình thường khó ai phát hiện ra được.
Cô không hề biết rằng, sau khi tỉnh lại, trong đầu anh đã có bao nhiêu suy đoán. Cô cũng không hề biết anh đã có bao nhiêu chờ mong.
Nhưng chính anh lại không biết mình đang mong chờ điều gì.
“Chắc Cô Tô không biết tôi có chút vấn đề về sức khoẻ do hồi nhỏ gặp chuyện... Nếu đột nhiên bị rơi vào bóng tối, đầu tôi sẽ đau như bị nứt ra, sau đó sẽ phát bệnh ngay. Cô Tô hẳn không biết tôi mắc bệnh gì đâu nhỉ”.
Dư Kiều mím môi nói: “Đương nhiên rồi, sao tôi biết anh bị bệnh gì được”.
'Tiêu Định Bân chợt cười trừ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Dư Kiều: “Bệnh của tôi gần như vô phương cứu chữa, bố và ông nội tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ tôi chết rồi. Nhưng bốn năm trước, tôi đã gặp được quý nhân, máu của cô ấy lại chính là phương thuốc chữa bệnh của tôi. Nhờ đó, sức khoẻ của †ôi ngày một tốt dần lên, tính ra đã bốn năm tôi không phát bệnh rồi”.
“Đây là chuyện tốt, anh Tiêu thật có phúc!”
“Nhưng đêm trên du thuyền hôm đó, bệnh của tôi lại tái phát vì mất điện...”
Nói đến đây, Tiêu Định Bân chợt nghiêng người qua, sống mũi cao của anh gần như chạm vào chóp mũi của Dư Kiều, nhưng ngay sau đó anh đã quay đi rồi nói nhỏ: “Một khi bệnh của tôi tái phát thì chỉ có máu của cô gái kia mới chữa được, nhưng hôm đó chỉ có cô ở cạnh tôi, lẽ nào máu của cô Tô cũng là thuốc chữa bệnh cho tôi à”
Dư Kiều run lên rồi cười nói: “Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu bệnh của anh do quý nhân kia giúp thì cũng có thể vẫn còn người khác có loại máu giống cô ấy. Anh Tiêu này, anh hỏi tôi chuyện đó làm tôi không biết phải trả lời sao. Dù máu của tôi có thể cứu mạng anh nhưng chúng ta chỉ mới quen biết thì sao tôi biết bệnh của anh cùng cách chữa trị được?”
“Vậy ư...” Ánh mắt của Tiêu Định Bân trông vẫn vậy, nhưng giọng nói lại có vẻ đau thương mà chỉ có anh mới hiểu được.
Chuyện hôm đó không còn dấu vết gì cả, mọi thứ chỉ là suy đoán của anh thôi.
Dư Kiều nói không sai, trên đời có rất nhiều người, chưa hẳn chỉ có máu của Tiêu Tiêu mới cứu được anh.
Huống hồ, nhà họ Tiêu luôn rất nề nếp, người ăn kẻ ở đều rất biết điều, vì vậy người ngoài chỉ biết anh đau ốm từ nhỏ, cũng biết Dư Tiêu Tiêu đã cứu được mạng anh, nhưng tình tiết cụ thể ra sao thì họ không hề hay biết. Trong khi đó, Tô Kiêu này mới ở nước ngoài trở về thì đương nhiên càng không thể biết được.
Vậy hoá ra tất cả chỉ là ảo giác của anh thôi ư?
Máu dính trên môi anh là do anh bất cẩn tự căn mình sao?
“Anh Tiêu, anh còn chuyện gì khác không?” Tiêu Định Bân lắc đầu.
“Thế tôi đi được chưa?”
Tiêu Định Bân không nói gì.
Hình như Dư Kiều cũng không muốn nhiều lời với anh nữa nên quay đi định xuống xe.
“Tại sao cô không làm theo hợp đồng của Xán Tỉnh, cũng không nhận việc?”
“Đây là việc riêng của tôi”.
“Cô có ấn tượng thế nào với người đàn ông mà cô xem mắt hôm nay?”
“Cũng được”, Dư Kiều nhướn mày, lời cô nói là thật lòng, cô luôn rất tán thưởng học trưởng Tống, nhưng cũng chỉ là quý mến mà thôi.
“Tính ra cũng trùng hợp, bốn năm trước tôi cũng đã từng gặp anh ta nhưng lại có ấn tượng rất t
Dư Kiều: “Tại sao?”
Tiêu Định Bân cong khoé môi: “Bốn năm trước, tôi đi qua trường của cô đầu bếp A Kiều, vừa hay nhìn thấy cô ấy đang được ngời đàn ông kia tỏ tình, anh ta còn cố Tình cầm tay cô
Nói xong, Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều: “Lúc đó, tôi thấy chướng mắt nên đã giải vây giúp cô đầu bếp, sau đó đưa cô ấy đi”.
Không biết vô tình hay cố ý, nhưng mỗi khi nhắc đến từ “cô đầu bếp”, anh đều nhấn mạnh hơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!