Chiếc xe lăn bánh, không ai nói gì, vì thế bầu không khí trong xe rất khủng bố.
Tài xế tập trung lái xe, mấy lần Tống Kiều định lên tiếng nhưng sợ mình và cô Tô nói chuyện với nhau sẽ khiến sếp mất vui.
Nhưng...
Anh ta lại không nhịn được mà lén nhìn hai người ở hàng ghế sau một cái thì thấy Dư Kiều chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng không muốn nói chuyện gì hết.
Còn sếp anh ta thì sao? Tống Kiều vừa nhìn sang sếp nhà mình thì người như bị đóng băng.
Sao phải khổ thế nhỉ! Sếp bắt anh ta lừa cô Tô đến đây, giờ người đã ở trên xe rồi thì sếp lại hờ hững như không có ai tồn tại bên cạnh.
Anh ta cũng đến bó tay rồi.
Nhiều năm qua, sếp anh ta sống với một người vợ như Dư Tiêu Tiêu cũng là thiệt thòi. Nhưng anh chưa bao giờ lăng nhăng bên ngoài, Tống Kiều là trợ lý thân cận của anh nên biết rõ sếp mình không phải người háo sắc.
Dù có là người đẹp cỡ nào thì với anh cũng chỉ như rau cải ngoài chợ, anh không bao giờ nhìn đến một cái.
Nhưng với cô Tô đột nhiên xuất hiện này thì khác, người ta là phụ nữ đã có gia đình, con gái còn tầm tuổi với cậu chủ nhỏ, ấy vậy mà sếp anh ta lại đối xử rất kỳ lạ với cô gái này.
Song, anh ta cũng không biết sự kỳ lạ ấy năm ở đâu.
Ca khúc chủ đề thì cho cô Tô hát, bộ váy số lượng có hạn cũng cho cô Tô mặc, cho cô một bản hợp đồng không thể ưu ái hơn để ký, nhưng cô lại không thèm. Nhưng cũng không phải không thèm, mà là người ta không có hứng thú.
Tuy cô Tô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, nhưng thật lòng mà nói thì chưa đến mức để sếp mình phải nâng niu như vậy.
Song, Tiêu Định Bân làm vậy chắc có lý do riêng, mà dù lý do là gì thì theo Tống Kiều thấy sếp mình cũng rất
kỳ lạ với cô Tô này.
Nếu không hiểu rõ con người Tiêu Định Bân thì khéo anh ta còn nghĩ anh thích cô Tô này cũng nên.
Nhưng...
'Tống Kiều lại nhìn ra sau, nếu sếp mình thích người †a thật thì sao người ta lên xe rồi mà sếp vẫn lạnh tanh thế kia?
“Trợ lý Tống”.
Tống Kiều đang rơi vào trầm tư, chuẩn bị viết ra được một kịch bản tiểu thuyết đến nơi.
Dư Kiều đột nhiên lên tiếng làm anh ta giật bắn mình: “Cô Tô sao thế?”
“Tự nhiên hôm nay Dự An bị vậy à?”
'Tống Kiều vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân rồi gật đầu nói: “Vâng, sáng ngủ dậy xong là không chịu ăn uống, cũng không đi học...”
Dư Kiều thở dài nói: “Hay tại chơi trên du thuyền mệt quá nhỉ?”
“Hôm qua vẫn bình thường mà...” “Cứ để nó đói vài hôm là sáng mắt ra ngay”.
Tiêu Định Bân chợt lên tiếng, nhưng câu nói của anh lại khiến Dư Kiều nổi giận: “Anh Tiêu, Dự An mới bốn tuổi thôi, mà vốn cậu bé đã khác những đứa trẻ khác. Sao. anh có thể nói vậy được? Anh là bố của cậu bé thì lúc này càng phải kiên nhẫn với bé mới đúng”.
Tiêu Định Bân nghiêng đầu nhìn Dư Kiều thì thấy cô cau mày với vẻ quật cường, như thể rất bất mãn với câu nói vừa rồi của anh.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi với cô, anh luôn thấy cô rất dịu dàng, nhưng vài ngày trở lại đây, không hiểu sao cô như biến thành một người khác.
Nhưng dù có thế nào thì anh vẫn bình thản gõ ngón †ay vào đầu đối như rất hưởng thụ thái độ này của cô.
“Cô Tô nói đúng, sau tôi sẽ chú ý”.
Dư Kiều không ngờ rằng anh sẽ trả lời như vậy, nhất thời nghẹn họng, Tống Kiều kìm nén những xao động trong lòng, cúi thấp đầu, tự động làm giảm sự tồn tại của mình.
Tài xế lại bị lời nói khiêm nhường của chủ tịch Tiêu làm cho mất tập trung, xém chút đi lệch hướng, Tống Kiều phải ho nhẹ một tiếng, anh ta mới ổn định tinh thần, nhanh chóng lấy lại tập trung, chuyên chú lái xe.
Dư Kiều cũng không tiếp tục để ý đến anh nữa, cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự, người giúp việc chạy ra mở cổng, Tống Kiều hỏi: “Cậu chủ nhỏ bây giờ thế nào?”
Người giúp việc đó n qua, đưa cậu chủ nhỏ đi rồi”.
Ban nấy ông Tiêu có ghé 'Tống Kiều gần như chết lặng, đến ông cụ Tiêu mà sếp anh ta cũng dám lợi dụng? Sếp Tiêu rốt cuộc muốn làm gì đây? 'Trăm phương ngàn kế lừa gạt cô Tô...
Dư Kiều nghe được những lời đó thì cũng giật mình, vô thức nhìn sang Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân trái lại nhướng mày: “Được ông mang đi rồi? Vậy cũng tốt, có ông ở đó, Dự An sẽ ổn thôi”.
Dư Kiều ngồi trên xe, chỉ thấy đầu óc rối tinh, sự việc. ngày hôm nay, cô luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng lại không nói ra được nó kì lạ ở chỗ nào.
Chắc Tiêu Định Bân sẽ không vô cớ đem Tiêu Dự An và ông cụ Tiêu ra để đùa giỡn cô đâu.
Cô cảm thấy anh không phải là loại người sẽ làm những việc nhàm chán như vậy.
Tiêu Định Bân bình thản nhìn Tống Kiều, Tống Kiều bỗng chốc sáng tỏ, lập tức nói với Dư Kiều: “Cô Tô, cũng đã trưa rồi, chúng tôi làm mất nhiều thời gian của cô như vậy, thật ngại quá, chỉ bằng cô ở lại cùng ăn bữa trưa, rồi tôi đưa cô về được không?”
Không chờ Dư Kiều trả lời, Tống Kiều lại nói: “Vừa hay hôm nay có cá liệp hồng được giao đến..."
“Không cần đâu”.
Dư Kiều cắt ngang lời của Tống Kiều: “Vốn dĩ tôi đến là vì Dự An, nếu Dự An đã không sao, vậy tôi cũng nên đi rồi”.
“Không bằng cô Tô ở lại dùng bữa rồi hãng đi, đúng lúc có chút việc về hợp đồng với Xán Tinh, tôi cũng muốn cùng cô Tô bàn bạc”.
Tiêu Định Bân chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng Dư Kiều.
Nếu là người khác, có thể khiến Tiêu Định Bân dùng thái độ như thế này để nói chuyện, e rằng đối phương sẽ cảm động đến rơi nước mắt, có khi về sau còn tự hào mà đi khoe khoang.
Dù sao đây cũng là cậu Tiêu, con trai cả của gia tộc nhà họ Tiêu đứng đầu thủ đô, tương lai sẽ là người nắm toàn bộ quyền điều hành tập đoàn Tiêu thị.
Nhưng Dư Kiều có vẻ bướng bỉnh, từ chối không chút luyến tiếc: “Tôi đã trao đổi với anh Tiêu qua điện thoại trước đó rồi, về chuyện hợp đồng, tôi nghĩ cũng không còn gì để bàn bạc nữa”.
Tài xế sớm đã im lặng ngồi một bên như một người vô hình.
Đặc biệt là người trợ lí Tống Kiều tội nghiệp, anh ta chỉ ước gì có thể tìm được một khe hở nào đó để chui vào.
Tại sao anh ta lại phải ở đây chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!