Dư Kiều liếc nhìn số điện thoại thì thấy là Tống Kiều gọi tới, mặt cô không đổi sắc nhưng khoé miệng lại nở một nụ cười.
“Đàn anh, em đi nghe điện thoại đã nhé!”, Dư Kiều cầm điện thoại đứng dậy, Tống Vấn nhìn chằm chằm theo cô, nghe cô nói vậy thì lập tức gật đầu nói: “Ừ, anh chờ em”.
Bị anh ấy nhìn chằm chằm như vậy làm Dư Kiều thấy không được tự nhiên, cô vội vàng cầm điện thoại rồi đi ra chỗ khác nghe.
Cô nghe máy rồi nói: “A lô, trợ lý Tống gọi tôi có việc gì thế?”
Giọng nói của Tống Kiều vẫn khách sáo như cũ, nhưng lần này lại có vẻ hơi lo lắng: “Cô Tô, thật sự xin lỗi đã làm phiền cô nhưng chuyện này liên quan đến cậu chủ nhỏ nên tôi cũng bó tay rồi..."
“Dự An ư?”, Dư Kiều lập tức sốt sắng: “Thằng bé sao thế?”
“Chuyện là thế này, cậu chủ nhỏ hôm nay không chịu ăn uống gì, đã thế cũng không chịu đi học, sếp có khuyên thế nào cũng không được..."
'Tống Kiều nói đến đây thì nhỏ giọng nói tiếp: “Cô Tô, cô không biết đâu, hôm nay hình như tâm trạng của sếp không tốt nên nổi nóng ghê lắm, suýt nữa còn đánh cậu chủ nhở”.
'Tống Kiều nói xong còn lén liếc Tiêu Định Bân một cái, thấy anh chỉ đứng trước cửa sổ thuỷ tỉnh sát đất, tay kẹp điếu thuốc với vẻ mặt lạnh lùng. Rõ ràng anh đã nghe thấy cách nói khoa trương của Tống Kiều nhưng chẳng thèm nhíu mày đến một cái, điều này khiến nghỉ hoặc trong đầu Tống Kiều càng lớn hơn, sếp của họ đúng là quá kỳ lạ với cô Tô này.
“Sao lại như vậy?”, Dư Kiều lo lắng: “Thế giờ Dự An sao rồi? Vẫn ổn chứ?
“Gậu bé nhốt mình trong phòng, ai gọi cũng không mở cửa, chúng tôi bó tay cả rồi
Bây giờ đã là buổi trưa nên Dư Kiều càng lo hơn, một đứa bé mới hơn bốn tuổi mà nhịn từ sáng đến trưa thì sao chịu được?
“Từ lúc ngủ dậy đến giờ, cậu chủ nhỏ còn chưa uống ngụm nước nào..", Tống Kiều lại thở dài một hơi rồi nói.
Có lẽ vì anh ta đã diễn quá lố nên Tiêu Định Bân đã liếc nhìn lại một cáu, còn Triệu Tấn Tây thì đã ngẩn người ra.