Nhất Niệm đột nhiên mở to hai mắt đẫm lệ: “Thật sao? Sao chú biết? Chú nói dối...”
“Con gái đều giống bố, cháu xinh đẹp đáng yêu như thế, chắc chắn bố cháu cũng là người rất đẹp trai, chú chưa từng gạt ai cả, cũng sẽ không gạt Nhất Niệm”.
Nhất Niệm nghe Tiêu Định Bân nói thế, cuối cùng vẫn tin lời anh, nức nở khóc: “Con nhớ bố... tại sao bố không cần Nhất Niệm chứ? Là do Nhất Niệm không ngoan sao?”
Nhìn thấy cô bé khóc, đáy lòng Tiêu Định Bân nhói đau như bị kim đâm vào tim, không kìm được vươn tay ôm cô bé vào lòng: “Ngoan, cháu đừng khóc! Sao bố cháu lại nỡ bỏ rơi cháu chứ, có lẽ bố đang gặp chuyện khó khăn gì đó, tạm thời không thể quay lại thôi...”
Nhất Niệm nằm trên vai anh, vừa khóc vừa lắc đầu: “Mẹ cháu chưa từng kể về bố, Nhất Niệm chẳng biết gì cả, bố không cần Nhất Niệm và mẹ rồi...”
Nghe cô bé khóc không thành tiếng, Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy tim mình sắp bị bóp nát, Tiêu Dự An đứng ở một bên, mắt cũng đỏ ửng, suy cho cùng tâm trí của một đứa trẻ vẫn còn trong sáng, cho dù trước đó cậu bé có trưởng thành và thận trọng thế nào, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mới bốn tuổi.
“Bố”, Tiêu Dự An bỗng nói, cậu bé bước đến trước, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt Nhất Niệm: “Bố làm bố của Nhất Niệm đi, con không để ý gì đâu”.
Nhất Niệm đang khóc, bỗng nghe Tiêu Dự An nói thế thì không khỏi sửng sốt.
Cô bé khóc đến mức đôi mắt rưng rưng ướt át, miệng hơi há ra như là ngạc nhiên đến khiếp sợ, dần dần hoà làm một
với khuôn mặt đã khắc sâu trong ký ức của anh.
Anh vẫn còn nhớ đêm hôm ấy, hình như vẫn chưa chuyển đến căn nhà ở núi Hoa Nguyệt.
Vì anh và Tiêu Tiêu xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, lòng dạ rối bời nên một mình đến vườn phía sau.
Sau đó gặp được cô đang ở trong vườn.
Anh hung hăng quở trách cô một trận rồi cũng không quan tâm đến vẻ hoảng sợ và chẳng biết làm sao của cô mà cưỡng hôn cô.
Khoảnh khắc anh hôn lên môi, cô cũng trợn tròn đôi mắt hạnh ngân ngấn nước như thế, vừa bất an vừa hoảng sợ.
Tiêu Định Bân càng ôm chặt Nhất Niệm.
Anh không phải là người giàu lòng bác ái, trong số họ hàng của nhà họ Tiêu có rất nhiều đứa trẻ cũng trạc tuổi Dự An, dù giữa họ có quan hệ huyết thống nhưng anh cũng không có quá nhiều tình cảm với chúng. Mấy năm nay, tất cả sự kiên nhãn và tình yêu thương vô bờ bến của anh dường như đều được trao cho Dự An, nhưng bây giờ cô bé mềm mại, đáng yêu khiến anh quý mến này lại là ngoại lệ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bé thì đã cảm thấy thích cô bé, tận đáy lòng muốn thân cận với cô bé.
Một người trước giờ có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thích đụng chạm vào người khác nhất như anh lại không hề phản cảm hay không thích với việc tiếp xúc với cô bé.
Bây giờ nhìn bộ dáng khóc đến mức đau lòng của cô bé, anh cũng cảm thấy tim mình đau nhói.
Lúc trước cảm giác này cũng chỉ từng xuất hiện với Dự An.
Là vì mẹ của cô bé sao? Vì mẹ của cô bé làm anh nhớ đến A Kiều đã qua đời, dường như trong lòng cũng cảm thấy đau xót và thương tiếc
cho hai mẹ con họ.
“Bố?”, Tiêu Dự An lại kéo góc áo Tiêu Định Bân, mong đợi nhìn anh.
Nhất Niệm cũng hơi bất an, nhưng đáy mắt lại niềm ước ao, mím chặt đôi môi nhỏ nhắn.
Tiêu Định Bân suýt nữa gật đầu, nhưng chuyện này không phải là chuyện nhỏ, Nhất Niệm vẫn có mẹ.
“Dự An, Nhất Niệm có bố của bạn ấy, nếu mấy ngày nữa, bố của bạn ấy trở về thì sao?”
Tiêu Dự An không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Nhất Niệm lại hiện lên vẻ đau lòng.
Nhất Niệm cũng cúi đầu xuống, lông mi dài còn vương lại vài giọt nước mắt, chậm rãi rơi xuống theo tiếng nghẹn ngào của cô bé.
“Nhất Niệm...", Tiêu Định Bân xót xa không thôi, đưa tay muốn lau nước mắt cho cô bé, nhưng Nhất Niệm đã vùng ra khỏi vòng tay anh, lùi lại một bước: “Chú Tiêu, cháu muốn mẹ”. “Vậy chú và Dự An đưa cháu về nhé”.
Tiêu Định Bân vươn tay ra muốn nắm tay Nhất Niệm nhưng Nhất Niệm lại giấu bàn tay nhỏ ra sau lưng, tránh đi.
“Nhất Niệm...”
“Chú Tiêu, chú chỉ là bố của Dự An, không phải bố của cháu...
Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Định Bân, nước mắt lã chã rơi: “Nếu chú đối xử quá tốt với Nhất Niệm, Nhất Niệm sẽ trở nên tham lam...”
“Nhất Niệm..”, Tiêu Định Bân không thể chịu đựng được nữa, ôm chặt Nhất Niệm vào lòng: “Cháu có thể coi chú Tiêu là bố của mình, chú Tiêu cũng sẽ yêu thương cháu như yêu thương Dự An vậy”.
“Thật sao ạ?” “Thật chứ”.
“Lúc sinh nhật Nhất Niệm, chú Tiêu có thể đến chúc mừng sinh nhật Nhất Niệm không?”
“Đương nhiên là được, hơn nữa chú Tiêu còn sẽ chuẩn bị thật nhiều quà cho Nhất Niệm”.
“Tốt quá, sinh nhật cháu ngay tháng sau, vừa lúc là nghỉ hè, mẹ cháu nói có thể tổ chức party sinh nhật cho cháu”.4
“Sinh nhật của Dự An cũng vào tháng sau..." “Sinh nhật con là ngày chín tháng bảy”, Tiêu Dự An nói.
“Cháu cũng sinh ngày chín tháng bảy nha!”, Nhất Niệm vui vẻ nhảy cẵng lên: “Mình và Dự An sinh cùng ngày rồi!”
“Trùng hợp thế, hai đứa bằng tuổi, cùng tháng cùng ngày sinh, vừa gặp thân thiết như bạn lâu năm, xem ra hai đứa thật sự rất có duyên. Đến lúc đó chú sẽ bàn với mẹ cháu để cho hai đứa tổ chức sinh nhật cùng nhau nhé!”, Tiêu Định Bân cũng cảm thấy rất thần kỳ, bây giờ xem ra hai đứa trẻ vừa gặp đã hợp với nhau, hóa ra đó thực sự là duyên phận cho ông trời sắp đặt.
“Tốt quá, tốt quá..”, Nhất Niệm hoàn toàn quên mất chuyện đau lòng vừa rồi, vui vẻ nhảy cẵng lên.
Ngay cả Tiêu Dự An trước giờ không thể hiện cảm xúc cũng lộ ra ý cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!