“Tiêu Tiêu, em không nắm mơ đâu. Người em cứu đêm đó chính là anh, em chờ một chút, anh cho em xem thứ này...”
Nói rồi, Tiêu Định Bân buông Dư Tiêu Tiêu ra, sau đó đi sang chỗ khác.
Anh lấy một cái hộp gấm nho nhỏ dưới đáy tủ ra, bên trong có một chiếc cúc áo màu hồng nhạt.
“Tiêu Tiêu, em có nhận ra nó không?” Dư Tiêu Tiêu có vẻ mờ mịt: “Đây là?” Tiêu Định Bân cầm chiếc cúc lên với vẻ dịu dàng rồi nói:
“Em quên đêm đó đã lấy áo khoác đắp lên cho anh à? Chắc anh đã bất cẩn giật đứt cái cúc này trong lúc hôn mê, về sau khi tỉnh lại ở viện, tay anh vẫn cầm chặt nó. Nếu không nhờ có sự tồn tại của nó nhắc nhở anh thì chắc anh còn tưởng mình bị hoang tưởng...”
Đầu Dư Tiêu Tiêu nhảy số thật nhanh, cô ta nhớ kỹ lại nội dung trong nhật ký của Dư Kiều, nhưng không hề có chỉ tiết này.
Có lẽ chính Dư Kiều cũng không biết rằng áo mình đã bị mất một cái cúc.
Cô ta bình tĩnh lại rồi nũng nịu nói: “Chuyện xảy ra đột ngột quá nên em có để ý đến chỉ tiết này đâu, thế mà... anh vẫn giữ nó à?”
Tiêu Định Bân nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: “Tiêu Tiêu, chắc em không tin đâu, nhưng em của đêm đó là cô gái đẹp nhất trong lòng anh”.
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy phẫn hận, nụ cười trên mặt ngượng ngịu hơn hẳn.
“Định Bân, xem ra duyên phận của chúng mình đã được ông trời an bài rồi. Em vui läm, nhiều năm qua, em vẫn luôn nhớ đến người mình đã cứu đêm đó. Em cũng đã kể với A Kiều chuyện này, vốn em còn tưởng đời này sẽ không được gặp lại anh nữa cơ...”
“Ngày xưa, anh không hề tin vào ý trời và duyên số, nhưng giờ thì anh tin rồi”, Tiêu Định Bân nhẹ nhàng vuốt tốc Dư Tiêu Tiêu rồi hôn lên trán cô ta.
“Tiêu Tiêu, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh sẽ không bao giờ phụ em đâu”.
Dư Tiêu Tiêu rung động ngước lên nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Định Bân, dù em có làm gì đi nữa thì anh cũng không giận em đúng không? Anh cũng sẽ luôn tin tưởng em, bảo vệ em chứ?”
“Đương nhiên, em là vợ của anh, đương nhiên anh phải bảo vệ em rồi, đời này anh chỉ che chở cho mình em thôi”.
“Định Bân, em thật là may mắn...” Dư Tiêu Tiêu lại rúc vào lòng anh.
Dù cô ta đang thấy rất vui và hạnh phúc, nhưng vẫn không thể áp chế được sự ghen tị trong đáy lòng mình.
Tại sao lại là Dư Kiều cơ chứ!
Nếu cô không xuất hiện trên cõi đời này thì tốt biết bao!
Cuối tuần.
Dư Tiêu Tiêu cho gần hết người làm nghỉ phép, trong biệt thự lập tức đã yên ăng hơn nhiều.
“A Kiều, ở đây không cần em nữa, em ăn nhanh rồi đi nghỉ đi, cả buổi tối em cũng đã mệt phờ rồi”.
Lúc ăn tối, Dư Tiêu Tiêu chợt có thái độ kỳ lạ bảo Dư Kiều đi nghỉ, thậm chí còn tỏ vẻ khá thân thiết.
Mấy ngày qua, Dư Kiều còn thấy hơi thấp thỏm, hôm đó cô ngồi xe của Tiêu Định Bân trở về bị Dư Tiêu Tiêu bắt gặp. Với tính cách của Dư Tiêu Tiêu thì kiểu gì cô ta cũng sẽ gây sự với cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!