Tiêu Dự An gật đầu, sau đó chỉ thấy trái tim mình đập nhanh như đánh trống.
Cậu bé lén liếc nhìn Dư Kiều thì thấy cô cũng đang mỉm cười nhìn mình, vì thế cậu bé không khỏi thấy ngọt ngào, tiếp đó đánh liều nhón chân lên thơm một cái lên má Dư Kiều rồi chạy biến xuống khỏi sân khấu.
Hành động này của cậu bé khiến rất nhiều người ngồi bên dưới được một phen hết hồn.
Đến Tạ Trường Cẩm còn không nhịn được nói với Triệu Tấn Tây ngồi bên: “Sao Dự An lại thân với cô Tô này thế?”
“Em cũng không biết”, Triệu Tấn Tây cũng thấy mù mờ, tính ra thì anh ấy đã biết Dự An bốn năm rồi, nhưng thăng bé còn chưa chịu anh ấy một tiếng là chú bao giờ.
“Nhưng sao em thấy cô Tô này hát nghe quen lắm, như kiểu trước kia từng nghe thấy rồi ấy”, Triệu Tấn Tây sờ mũi, ban nãy cô Tô này vừa cất giọng hát lên, anh ấy đã thấy rất quen, nhưng có nghĩ nát óc thì cũng không nhớ được đã từng nghe thấy giọng này ở đâu.
“Không nhớ ra được thì thôi, lát mấy anh em mình làm vài ly nhé!”
“Vâng, hôm nay việc lớn đã thành, em thấy buổi lễ hôm nay thành công rực rỡ, chắc giờ đã lên hot search rồi”.
Triệu Tấn Tây nói không hề sai, buỗi lễ hôm nay. của Tiêu Thị là tiêu điểm trên mạng, gần như đâu đâu cũng quan tâm tới buổi lễ này.
Mà tiết mục cuối của Dư Kiều lại còn trở thành tiêu điểm của tiêu điểm.
Chỉ cần lên mạng chút thôi là sẽ thấy mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Mà hầu hết mọi người đều dành lời khen cho cô, nào là xinh đẹp, tiên tử, giọng hát mê đảm lòng người, chiếc váy dạ hội tuyệt đẹp, mang đậm nét cổ điển của phụ nữ phương Đông... thậm chí Phong Chi Ngữ của Tô Kiều còn lọt vào tốp mười tìm kiếm trên các trang mạng nước ngoài.
Buổi lễ kết thúc tốt đẹp, Quảng trường Vi Phong lập tức nổi tiếng, cùng với đó cổ phiếu của Tiêu Thị cũng tăng vọt.
Ông cụ Tiêu đã nhiều tuổi nên không thích tham gia các sự kiện như thế này, dù đang ở nhà thì ông ấy cũng nằm rõ sự tình, nhưng điều khiến ông cụ quan tâm lại chính là Tiêu Dự An đã lên sân khấu tặng hoa cho Tô Kiều, sau đó còn hôn cô một cái.
Ông cụ đeo kính lão chăm chú xem đoạn clip, sau đó còn không dám tin nói: “Đây đúng là Dự An chứ không phải con của khách nào à?”
Người quản gia đứng cạnh cười nói: “Thưa ông, sao ông lại không nhận ra cậu chủ nhỏ nhà mình thế, đây đúng là Dự An đấy ạ”.
Ông cụ chỉnh lại kính rồi lại xem đoạn clip thêm lần nữa, sau đó mới vui vẻ nói: “Có phải thằng bé đang vui vẻ hơn rồi không nhỉ? Tôi chưa từng thấy nó gần gũi với ai thế bao giờ, đến bố nó mà có thấy nó hôn đâu”.
“Vâng, cậu chủ nhỏ nhà ta chưa từng thân thiết với ai, cũng không thích gần gũi với mọi người, nhưng hình như lại rất thích cô Tô này...”
Vẻ vui mừng trên gương mặt ông cụ dần lắng xuống: “Cho người đi điều tra kỹ về cô Tô này đi, sao tự nhiên Dự An lại thân với cô ấy thế? Nhỡ có người rắp tâm hãm hại thì...”
Ông cụ không nói rõ nhưng người quản gia đã hiểu ý của ông ấy nên lập tức đi làm ngay.
Đúng vậy, nếu có người lập mưu cố ý tiếp cận với cậu chủ nhỏ, chờ cậu bé tin tưởng xong thì những người đó muốn làm gì cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng cậu bé là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tiêu, được ông cụ cưng chiều hết mực, nếu giờ cậu bé bị người khác thao túng tâm lý rồi gây ra chuyện gì bất lợi thì sẽ gay go to.
Dư Tiêu Tiêu đập nát hết đồ vật trong phòng, nhưng nhìn thấy đống đổ nát này rồi mà lửa giận trong lòng cô ta vẫn không vơi đi chút nào.
Trong phòng cô ta đang mở lại toàn cảnh diễn ra buổi lễ.
Khi nhìn thấy Tiêu Dự An lên sân khấu tặng hoa, dây đàn cuối cùng trong lòng cô ta đã đứt.
Chồng cô ta đã đưa bộ váy dạ hội mà cô ta ao ước ngày đêm cho người phụ nữ khác, tối nay anh cũng tô điểm ánh hào quang rực rỡ nhất cho người phụ nữ ấy. Còn con trai cô thì không chịu gọi cô ta là mẹ, cũng chẳng bao giờ thân thiết với cô ta, vậy mà nay lại lên sân khấu tặng hoa cho người phụ nữ khác, thậm chí còn để người phụ nữ đó hôn lên trán mình...
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy mình như đứng bên bờ vực thẳm, chỉ cần lơ đễnh một cái thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay lập tức.
Bốn năm trước, cô ta tưởng sinh được con trai thì địa vị của mình sẽ được vững vàng, không còn phải lo nghĩ gì nữa.
Nhưng nào ngờ, bốn năm sau, người con trai củng cố địa vị cho cô ta lại cho cô ta một cú đả đích trí mạng đến vậy.
Con trai không muốn gần gũi với mình thì nửa đời còn lại cô ta phải nương tựa vào ai đây?
Khéo con trai cô ta còn muốn đổi cho bản thân một người mẹ khác ấy chứ.
Dư Tiêu Tiêu cười khẩy mấy tiếng rồi ngồi xuống giường, chiếc điện thoại ở gần đó rung lên không ngừng, cô ta bực bội giơ tay cầm lên định ném đi, nhưng khi nhìn thấy cái tên Kiều Cảnh Minh đang nhấp nháy trên màn hình, Dư Tiêu Tiêu chợt thấy tủi thân, cô ta thoáng do dự rồi vẫn nghe máy.
“Em đã bảo anh đừng liên lạc với em nữa rồi mà”, Dư Tiêu Tiêu nói mà giọng vẫn còn thổn thức.
“Em yêu, em khóc đấy à?”
Kiều Cảnh Minh vừa nói dứt câu, Dư Tiêu Tiêu đã bật khóc.
“Anh đã xem được buổi lễ rồi, biết thể nào em cũng đang buồn nên mới không kìm lòng được màgọi cho em...”
“Kiều Cảnh Minh... giờ em phải làm gì đây...”
“Em yêu, em có tin anh không?”
Kiều Cảnh Minh nghịch chiếc nhẫn trên ngón áp. út, gương mặt tuấn tú, phong lưu của anh ra thoáng qua vẻ l nh lùng.
Dư Tiêu Tiêu như vớ được cái phao cứu sinh nên nghèn nghẹn nói: “Ngoài anh ra, em còn tin được ai nữa, từ xưa đến nay chỉ có một mình anh đối xử tốt với em thôi...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!