Cả nước, cả châu Á và toàn thế giới đang chú ý đến sự kiện trọng đại diễn ra tối nay, nhưng sau sự kiện này, có lẽ tất cả mọi người đều chỉ nhớ đến Tô Kiều, người đã xuất hiện trong tiết mục diễn cuối cùng của chương trình.
Còn cô ta, mợ Tiêu, ngoại trừ việc đi bên cạnh Tiêu Định Bân trên thảm đỏ, Tiêu Định Bân chưa từng có bất cứ tương tác gì với cô ta.
Quả thực, tối nay Tiêu Định Bân rất bận rộn, có vô số khách khứa cần phải ngoại giao, nhưng nếu là người khác, khi đi xã giao sẽ dẫn theo vợ hoặc bạn gái của họ, nhưng anh thì lại cứ đơn phương độc mã, bỏ mặc cô ta một mình.
Ngay cả lúc này, anh đang ngồi bên cạnh cô ta, nhưng anh chẳng hề nhìn cô ta lấy một cái.
Dư Tiêu Tiêu nhìn không được, quay sang nhìn về phía Tiêu Định Bân, nhưng phát hiên ra rằng chẳng biết anh đã ngồi ngay ngắn ở đó từ lúc nào rồi, nhìn chăm chăm vào sân khấu không hề chớp mắt, trạng thái của anh ấy hoàn toàn khác so với
khi anh xem những màn trình diễn trước đó.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng chua xót, cái cảm giác thất bại trong bất lực, dường như lại đốt lên ngọn lửa trong lòng cô ta, ngọn lửa đó đang quấy nhiễu khiến cô ta gần như sắp không thể khống chế cảm xúc của bản thân...
Cứ để cô ta ngồi yên ở dưới sân khấu như thế này, nhìn ả tiện nhân đó tỏa sáng chói mắt như vậy sao?
Dư Tiêu Tiêu muốn đứng dậy rời đi, Tiêu Định Bân cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ thản nhiên nói một câu: "Muốn bị truyền thông chụp. được hình ảnh thất lễ sao?"
Buổi lễ tối nay là một sự kiện long trọng của nhà họ Tiêu, lúc ca sĩ trên sân khấu đang hát ca khúc chủ đề bế mạc buổi lễ, mà mợ Tiêu lại đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, thiên hạ sẽ nghĩ sao đây?
Dư Tiêu Tiêu đè nén lửa giận trong lòng xuống, cô ta cắn chặt môi, không cam tâm nhìn về phía ánh đèn đang dần dần sáng lên trên sân khấu.
"Nếu cô đã làm ầm ï đến tận chỗ ông nội chỉ vì muốn được tham gia đêm hội tối nay, thì hãy làm cho tốt bổn phận của cô giùm tôi”.
Câu nói này của Tiêu Định Bân, giống như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào mặt Dư Tiêu Tiêu.
Cái cảm giác vừa thẹn vừa tức giận lại bất lực không làm gì được giống như cơn sóng thủy triều nuốt chứng lấy cô ta.
Cô ta tựa lưng vào ghế ngồi với vẻ mệt mỏi, ngơ ngác nhìn ánh đèn trên sân khấu đang thu về tập trung vào một chỗ, sau đó, một bóng người yêu kiều chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
Tất cả mọi người có mặt tại đây bỗng nhiên im bặt.
Trên chiếc xích đu dưới ánh đèn pha sân khấu, Dư Kiều mặc bộ lễ phục "Hoa Sơn Trà vĩnh cửu” đang ngồi trên đó, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp điệu du dương của âm nhạc.
"Nếu, anh đã từng nghe thanh âm của gió...”
Khi tiếng hát ngân nga của cô vang lên, chiếc xích đu cũng theo đó mà từ từ dừng lại, Dư Kiều đứng dậy rời khỏi chiếc xích đu, tất cả ánh đèn trên sân khấu lập tức bao trùm cô ấy trong thứ ánh sáng rực rỡ lấp lánh...
Sau sự một thoáng lóa mắt ban đầu, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy rõ Dư Kiều trên sân khấu.
Chiếc váy dài giống như những tầng sương, mây cuộn vào nhau ôm lấy vóc dáng mảnh mai, duyên dáng của cô, dải ruy băng trên búi tóc và ống tay áo, theo làn gió nhẹ từ máy quạt gió, từ từ tung bay ở bên cạnh cô, nhưng thứ mà thu hút ánh nhìn của người ta nhất chính là khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô.
Dư Tiêu Tiêu mở to hai mắt nhìn Dư Kiều trên sân khấu, không biết từ lúc nào cô ta đã cần chặt hàm răng, siết chặt năm ngón tay mình, thậm chí còn không biết cơ thể mình đang hơi nghiêng về phía trước như sắp tách ra khỏi cái ghế.
Sao cô ta có thể mặc chiếc váy đó rồi đứng trên sân khấu chứ! Làm sao có thể!
Đây không phải là đang tát vào mặt Dư Tiêu Tiêu một cái sao?
Sau giờ phút này, cô ta, Dư Tiêu Tiêu, sẽ trở thành trò cười cho giới thời thượng ở khắp Thủ đô sao .
Chiếc váy 'Hoa Sơn Trà vĩnh hằng' mà cô không lấy được, lại xuất hiện trên người con ả Tô Kiều đáng khinh bỉ này, dựa vào đâu chứ, cô ta dựa vào đâu chứt
Nhưng Tiêu Định Bân lúc này, lại chỉ chăm chú nhìn Dư Kiều trên sân khấu không rời mắt.
Cô ấy còn đẹp hơn anh tưởng tượng.
Sự xuất hiện của cô còn tự nhiên khéo léo hơn những gì anh tưởng tượng.
Tiếng hát của cô ấy động lòng người hơn bất cứ thứ gì anh ấy từng nghe trước đây.
Lúc này, trong lòng Tiêu Định Bân lại dâng trào một cảm giác tự hào hãnh diện khó thể nói thành lời.
Mà Tiêu Dự An đang ngồi ở một bên còn lại của anh, thân hình nhỏ bé ngồi thẳng tắp, ánh mắt kiêu hãnh nhìn về phía Dư Kiều đang ở trên sân khấu, ánh mắt sáng lấp lánh như hòn bi ve đen láy.
Cậu biết mà, người phụ nữ mà mình yêu thích, nhất định phải là người giỏi nhất, ưu tú nhất trên đời này, không ai có thể so sánh với cô được!
Hứa Vấn, người đang ngồi phía sau Dư Tiêu Tiêu thì trợn trừng đôi mắt nhìn Dư Kiều trên sân khấu mất một lúc, rồi lại quay sang nhìn Dư Tiêu Tiêu ngồi trước mặt mất một lúc.
Làm sao có thể chứ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tại sao bộ Hoa Sơn Trà vĩnh hằng' này lại được diện trên người Tô Kiều chứ?
Không phải chiếc váy do sự cố ngoài ý muốn mà không thể được gửi tới theo đúng hạn sao?
Cho dù sau đó nó vẫn được giao đến đúng hạn, thì không phải là nên được giao đến chỗ của Tiêu Tiêu trước tiên sao?
Ngoài Tiêu Định Bân ra, còn ai có thể giật mất chiếc váy này từ tay của Tiêu Tiêu chứ?
Vậy người phụ nữ trên sân khấu này rốt cuộc có mối quan hệ gì với Tiêu Định Bân?
Các phu nhân trong giới thời thượng bên cạnh Hứa Vấn cũng không thể ngồi yên được, dù sao thì mọi người cũng vừa thảo luận về chiếc váy này khi nãy xong...
Nhưng bây giờ, chiếc váy vốn dĩ không kịp vận chuyển về nước' này lại xuất hiện trên người của một người phụ nữ khác!
Hơn nữa, người phụ nữ đó cũng mặc chiếc váy này rất đẹp!
Tưởng chừng như nó được thiết kế dành riêng cho cô ấy vậy!
Rốt cuộc người phụ nữ này có lai lịch từ đâu tới?
Kể từ khi nghe thấy cái tên của cô ấy, dường như chưa bao giờ tách rời khỏi ba chữ Tiêu Định Bân.
Hơn nữa đêm nay, tại sân khấu của nhà họ Tiêu, lại cho cô ta một vinh dự vẻ vang đến vậy, chẳng lẽ ...
"Cô nói xem, cô Tô này, liệu có phải... đây mới chính là kim ốc tàng kiều, người trong lòng thật sự của người ta đó chứ?"
"Ai biết được...”
"Đừng nói nhảm, nhà họ Tiêu ghét nhất là bị người ngoài đàm tiếu chuyện riêng của họ”.
Mấy vị phu nhân nháy mắt với nhau, rồi tất cả đều im bặt.
Dần dần, sự chú ý của họ bị thu hút bởi giọng hát của Dư Kiều trên sân khấu.
Và khi màn biểu diễn của cô đến đoạn cao trào nhất, hầu như tất cả các khách mời trong khán phòng đều nghe đến mức say sưa mê đắm.
Sau đoạn cao trào, tiếng hát lại dần trở lại dáng vẻ nhẹ nhàng êm ái, giọng hát ngân nga chậm rãi, ngay khi mọi người đang say mê thì Dư Tiêu Tiêu đang ngồi ở hàng ghế VỊP đầu tiên bỗng nhiên dậm chân một cái đứng dậy, khi cô ta vừa định cất bước về phía trước, Tiêu Định Bân năm lấy cổ tay cô ta, một người bên trái một người bên phải “dìu Dư Tiêu Tiêu, đưa cô ta ra khỏi hội trường.
Khi Dư Kiều hát đến những khúc hát cuối cùng, Tiêu Dự An đứng dậy, ôm một bó Hoa Sơn Trà trắng như tuyết bước lên sân khấu.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ, đó không phải là cậu chủ nhỏ nhà họ Tiêu sao?"
"Chắc thế đấy, không sai đâu...”
“Nhưng, không phải trước nay người ta vẫn luôn nói sức khỏe của cậu chủ nhỏ này không tốt, mắc chứng tự kỷ, không bao giờ nói chuyện với người ngoài sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!