Cuối cùng là một bộ váy dạ hội đến từ nhà mốt nổi tiếng toàn cầu, từng lớp váy chồng xếp lên nhau, hoạ tiết hoa sơn trà được thêu từ thắt lưng xuống gấu váy, đẹp hết lời nên Tiêu Định Bân đã ưng ngay.
Sau khi Tiêu Định Bân rời khỏi cửa hàng, nhân viên không nhịn được mà nói với quản lý: “Chị Hứa, chiếc váy kia có người đặt rồi mà...”
“Cô không xem người ta có thân phận thế nào à?”, chị Hứa đầy ngưỡng mộ nói: “Chiếc thẻ đen của anh ta chỉ có đúng ba chiếc trên thế giới... không biết cô gái nào có phước như vậy, ngưỡng mộ quá đi mất!"
“Thế mình biết ăn nói sao với khách hàng trước đó đây..”
“Thế này đi, cô bảo với vị khác đó là chúng ta sẽ ưu tiên cho câu ấy mua ngay mẫu túi Birkin mới về.
“Vâng, để em đi gọi luôn”.
Phải biết rằng rất nhiều các quý cô quý bà giàu có đang chờ thông tin của chiếc túi này, ai cũng muốn trở thành người đầu tiên sở hữu nó, có lẽ họ dùng cách trao đổi này thì vị khách kia sẽ không còn oán trách nữa.
Khi Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An quay lại phim trường thì Dư Kiều đang quay cảnh cuối.
Cô đứng trước tấm phông màu xanh, bộ váy màu đỏ tung bay, cô còn đeo khăn che mặt có thêu một bông hồng mai. Quạt gió thổi tới, chiếc váy màu đỏ cùng khăn che mặt của cô tung bay, cả người như sắp bay lên.
Các nhân viên gần đó đều như nín thở, Tiêu Định Bân nhìn chăm chăm vào cô gái mặc chiếc váy đỏ, chiếc khăn đã che một nửa gương mặt của cô, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp. Vì mái tóc cô không đủ dài nên khi buộc phải dùng tóc giả, thoạt nhìn cô giống như một tiên tử thoát tục, chứ không phải người thường.
Nhưng với Tiêu Định Bân mà nói thì điều khiến anh rung động nhất chính là gương mặt che khăn của cô giống hệt với A Kiều ngày trước.
Trên đường về nhà, Tiêu Dự An đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Còn Tiêu Định Bân thì chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài kính xe.
Chiếc xe về đến nơi, Tiêu Định Bân bế Tiêu Dự An về phòng, cậu bé nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra nhìn người bế mình rồi lại ngủ tiếp.
Tiêu Định Bân đặt cậu bé lên giường, sau đó vuốt tóc trên trán cậu bé rồi thơm lên đó một cái, tiếp đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Anh tới phòng sách rồi gọi cho Giang Nguyên: “Giang Nguyên, tôi muốn anh điều tra lại chuyện của bốn năm trước, hãy tra cho thật kỹ, không được. để sót một manh mối nào”.
Giang Nguyên nghe ra vẻ nghiêm túc của anh nên không hỏi nhiều mà nhận việc ngay.
Ngắt máy xong, Giang Nguyên tạm giao việc của mình cho cấp dưới, sau đó đích thân bắt tay điều tra việc mà Tiêu Định Bân giao phó.
Khác với lần điều tra sơ sài trước đó, Giang Nguyên đã đi theo Tiêu Định Bân hơn chục năm nên rất hiểu tính anh, lần này, anh ta phải làm việc cẩn thận.
Buổi lễ ra mắt bộ phim Quảng trường Phong Vị của tập đoàn Chí Thành thuộc Tiêu Thị sẽ diễn ra vào tối ngày mồng sáu tháng bảy trên du thuyền lớn nhất châu Á của Tiêu Định Bân.
Sau khi thông tin này được chứng thực, giới thượng lưu ở thủ đô đã sôi sục, nhiều người lấy làm hãnh diện khi có được tấm vé mời tham dự trên tay, có người thì vận dụng đủ các mối quan hệ chỉ mong có được cơ hội tham gia.
Nghe nói, ngoài các nhân viên quan trọng cùng hai diễn viên chính của phim ra thì còn có hai ngôi sao nổi tiếng Hollywood cũng sẽ tới.
Dư Kiều cũng đã nhận được thư mời, không chỉ mình cô, mà đến Nhất Niệm và Lâm Gia Nam cũng có.
Trợ lý Tống kia nói đây là ý của sếp Tiêu. Đi cùng với ba giấy mời, còn có ba bộ lễ phục.
Tống Kiều cũng đã nói rõ bộ trang phục hãng H là dành cho Dư Kiều, bộ lễ phục giới hạn khác thì của Lâm Gia Nam.
Bộ váy nhỏ còn lại cũng thuộc bộ sưu tập giới hạn của hãng H thì là của Nhất Niệm.
“Cô Tô, sếp bảo vào buổi lễ hôm đó, cô sẽ hát ca khúc chủ đề nên bộ lễ phục này là chuẩn bị cho phần biểu diễn đớ”.
Vì Tống Kiều nói vậy nên Dư Kiều đành đồng ý nhận.
Được lên một chiếc du thuyền lớn và tham dự: một buổi lễ long trọng như vậy, Lâm Gia Nam vui không để đâu cho hết, còn Nhất Niệm cũng hào hứng đến mức nhảy nhót trên sofa.
Với cô bé mà nói thì được mặc váu công chúa màu trắng, đội vương miệng rồi lên du thuyền thì cô bé chính là công chúa thật rồi.
Dư Kiều cũng không nhịn được cười khi thấy hai dì cháu nhà kia mừng quýnh lên như vậy.
Nhưng khác với không khí hân hoan ở đây, biệt thự nhà họ Tiêu lúc này lại im phăng phắc.
Dư Tiêu Tiêu đợi mãi mà không thấy Tiêu Định Bân ngỏ lời dẫn mình đến buổi lễ.
Hơn nữa, đến hôm nay mọi thủ tục mời khách đã xong, nhưng bên nhà vẫn chưa thấy í ới gì cho cô ta.
Niềm vui khi được sở hữu chiếc Birkin đầu tiên trong suốt cả ngày của cô ta đã tan biến.
Dư Tiêu Tiêu ngồi trên sofa trong phòng khách, bộ chén trà quý giá đã bị cô ta hất vỡ tan.
Người làm đều cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tính khí của Dư Tiêu Tiêu ngày càng tệ, thậm chí có vài lần, cô ta còn mất khống chế đánh người, vì thế mấy ngày qua, người làm làm gì cũng phải nhỏ nhẹ vì sợ gặp xúi quẩy. “Chuẩn bị xe cho tôi về nhà”.
Dư Tiêu Tiêu đứng dậy, sau đó nhìn vào màn đêm đen tối rồi nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!