Nhà bếp ở phim trường không lớn, Tiêu Định Bân bước nhanh vào khiến không gian chật hẹp đó càng bé nhỏ hơn.
Dư Kiều không nhìn anh mà vẫn tập trung vào nấu nướng.
Tiêu Định Bân nhìn quanh nhưng không thấy cái lót tay đâu, nên anh đi tới gần Dư Kiều rồi hỏi: “Cái lót tay đâu?”
Giọng nói của anh chợt sát bên tai, Dư Kiều sững người, cái thìa rơi xuống nồi cháo làm cháo nóng bản lên mu bàn tay cô.
“Cẩn thận..”, Tiêu Định Bân nhíu mày, sau đó tiến lên nắm lấy cổ tay cô kéo xuống dưới vòi nước, sau đó mở nước lạnh xối xuống tay cô.
“Anh Tiêu..”, Dư Kiều ngước lên hìn anh, sau đó định rụt tay lại.
Tiêu Định Bân vội buông tay: “Xin lỗi, ban nãy tôi đường đột quá”.
Dư Kiều cụp mắt xuống, sau đó nhìn mu bàn tay mình rồi khẽ lắc đầu: “Không sao”.
Hai người đứng cách nhau rất gần, Tiêu Định Bân lơ đễnh gửi thấy một mùi hương man mát.
Tuy mùi hương này không quá rõ ràng nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Dư Kiều của bốn năm trước cũng thường có mùi hương này trên người, mà suốt mấy năm qua, anh vẫn giữ cái túi của cô.
Nhưng tiếc là mùi hương trong túi đã nhạt rồi.
Anh hơi ngẩn ngơ rồi lại thấy khó tin, trên đời thật sự có hai người giống nhau đến vậy sao?
Trùng tên, mắt cũng giống, giờ lại đến mùi hương nữa.
Nếu không phải Tô Kiều biết nói thì gần như anh sẽ tưởng cô chính là A Kiều.
“Anh Tiêu?”
Thấy Tiêu Định Bân nhìn mình đăm đăm, Dư Kiều đành lên tiếng nhắc nhở.
“Có đau không?”, Tiêu Định Bân hoàn hồn lại, sau đó nhìn lên mu bàn tay đã đỏ của cô rồi buột miệng hỏi.
Dư Kiều lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi đỏ chút thôi, chắc sẽ nhanh khỏi mà”.
“Để tôi bảo Tống Kiều đi mua ít thuốc bôi”.
“Thật sự không cần đâu...”
Cô còn chưa nói hết câu thì anh đã rút điện thoại ra rồi gọi cho Tống Kiều rồi.
Dư Kiều đành im lặng. “Cô ra ngoài chờ đi, để tôi múc cháo cho”. “Không sao, tay tôi không sao đâu...”
Tiêu Định Bân nhìn thẳng vào cô sau đó dịu dàng nói: “Ra ngoài chờ đi”.
Dư Kiều chỉ thấy nơi sâu thẳm trong trái tim mình dâng lên một cảm xúc ngọt ngào cùng chua xót khó tả, cô sợ bị anh phát hiện ra nên quay người đi luôn.
Lúc ra đến cửa bếp, Dư Kiều chợt nhớ tới điều gì đó nên quay lại rồi lấy hai cái giẻ lau mới ra, sau đó nói: “Hình như ở đây không có miếng lót tay, anh dùng tạm cái này đi, cẩn thận bị bỏng”.
Dứt lời, không chờ Tiêu Định Bân lên tiếng, Dư Kiều đã đi ra ngoài.
Cháo được nấu rất vừa vặn, còn có canh gà hầm hạt sen và hai món nữa một rau một mặn, món nào trông cũng rất hấp dẫn.
Điều khiến Tiêu Định Bân thất thần hơn là những món này trông cũng giống đồ ăn mà Dư Kiều nấu năm xưa.
“Tô Tô, cô ngồi cạnh cháu đi”.
Tiêu Dự An đứng dậy, sau đó rất lịch sự mà kéo ghế hộ Dư Kiều.
Dư Kiều cười đáp: “Cô chỉ nấu cho cháu ăn thôi, chứ cô không ăn, lát cô còn phải quay nữa”.
Tiêu Dự An cứ tưởng được ăn cùng người trong lòng, nhưng đời không như mơ nên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy vẻ thất vọng.
Dư Kiều thấy thế thì vội nói: “Ngoan, cô ngồi đây xem cháu ăn được không?
“Uống ít canh thôi, không sẽ ảnh hưởng đến việc quay”, nói rồi, Tiêu Định Bân xắn tay áo, sau đó đích thân múc một nửa bát canh để trước mặt Dư Kiều. Anh nhìn liếc qua gương mặt tinh tế của cô, sau đó nhìn thoáng qua vòng eo mảnh khảnh của cô rồi mới rời mắt đi.
“Tô Tô..", Tiêu Dự An cầm ngón tay của Dư Kiều ¡ lắc khẽ.
Dư Kiều nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu bé thì không khỏi mềm lòng nên đã đồng ý.
Dư Kiều múc nửa bát cháo cho Tiêu Dự An, sau đó gắp thêm ít thức ăn vào cái đĩa trước mặt cậu bé rồi nói: “Mau ăn đi!”
Tiêu Dự An đánh chén ngon lành, Dư Kiều thi thoảng lại lấy thêm đồ ăn cho cậu bé. Bé con được cổ vũ nên đã ăn hết veo.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Định Bân không nói gì cả, anh chỉ lẳng lặng uống canh.
Chờ khi Tiêu Dự An ăn no, Tiêu Định Bân cũng buông bát, sau đó nhìn Dư Kiều rồi nói: “Cô Tô, tay nghề nấu nướng của cô học từ bà ngoại cô à?”
Dư Kiều gật đầu: “Sau đó, tôi cũng tự mày mò thêm”.
“Cô Tô, cô luôn ở nước ngoài thật ư?” “Vâng, sao thế?”
Dư Kiều ngước lên nhìn Tiêu Định Bân, vẻ mặt thản nhiên của cô thoáng qua vẻ ngạc nhiên: “Anh Tiêu, anh từng hỏi tôi chuyện này rồi mà...
“Tôi chỉ thấy hơi lạ thôi”, Tiêu Định Bân chỉ vào đồ ăn ở trước mặt rồi nói: “Những món mà cô làm rất giống một người từng ở trong nhà tôi làm, đến mùi vị cũng rất giống”.
Dư Kiều mím môi rồi dò hỏi: anh à?”
Là đầu bếp nhà
Tiêu Định Bân khẽ lắc đầu: “Cũng không phải, cô ấy là người làm mà vợ tôi dẫn tới. Ban đầu không làm công việc bếp núc đâu, nhưng vì tay nghề tốt, tôi lại thích đồ cô ấy nấu nên về sau cô ấy mới đảm nhiệm việc nấu nướng”.
“Giờ cô ấy còn làm việc ở nhà anh không?”
Tiêu Định Bân chầm chậm ngước lên nhìn Dư Kiều, ánh mắt anh tĩnh lăng, giọng nói cũng bình bình: “Không, cô ấy chẳng may đã mất vào bốn năm trước rồi”.
“Thật là đáng tiếc...”, Dư Kiều khẽ lẩm bẩm một câu, nhưng lòng đau như bị kim châm.
“Wì vậy, khi ăn đồ cô nấu tôi mới thấy lạ. Sau khi A Kiều mất, không còn ai nấu được những món có mùi vị thế này nữa...
“A Kiều?”
“Ừm, cô ấy cũng tên là Kiều”.
“Trùng hợp thật đấy...”
“Tôi cũng thấy rất trùng hợp”.
Tiêu Định Bân vừa nói dứt câu thì Tống Kiều đi tới: “Cô Tô, đạo diễn Trần bảo bắt đầu quay rồi...” “Tôi đi ngay đây”.
Dư Kiều vội vàng đứng dậy, sau đó an ủi Tiêu Dự An đang quyến luyến cô vài câu rồi đi nhanh tới chỗ quay.
“Hôm nay, cô Tô trang điểm trông trẻ trung quá, cứ như học sinh ấy...
'Tống Kiều tiện miệng nói một câu, nhưng Tiêu ị: Dự An đã ngước lên nhìn anh ta, gương mặt nhỏ sa sầm, đôi mắt sắc lạnh trông như bản sao thu nhỏ của Tiêu Định Bân.
'Tống Kiều giật cả mình: “Cậu chủ nhỏ, sao lại nhìn tôi như thế...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!