“Ừm, Dự An rất dễ thương lại còn ngoan nữa, Nhất Niệm và tôi đều rất thích cậu bé”.
Nghe cô nói như vậy, Tiêu Định Bân không khỏi nở một nụ cười.
Lúc này, ngoài cửa sổ, hoàng hôn cũng đang dần buông xuống, dường như trong vô thức, anh cất tiếng hỏi cô một câu: “Cô Tô, trời đã tối rồi, chồng cô có tới đón cô không?”
“Tôi sẽ tự lái xe về”.
Tiêu Định Bân khẽ gật đầu: “Lái xe cẩn thận”.
“Cảm ơn anh Tiêu”.
Dư Kiều nhìn thấy anh rời khỏi phòng nghỉ mới thở phào. một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng, nhìn chiếc ly nước thủy tinh rỗng không trên bàn trà, nghĩ đến vẻ mặt của anh khi uống nước lê mật ong, cả ánh mắt của anh khi nhìn mình, Dư Kiều không khỏi khẽ siết chặt ngón tay.
Bốn năm trước, mỗi lần anh ăn cơm cô nấu, uống canh, cháo cô hầm, anh đều có biểu cảm như vậy.
Mặc dù chưa từng khen ngợi lấy một lần, cũng chưa từng thốt ra những câu ấm áp dịu dàng, nhưng cô biết những món mà cô làm, anh đều rất thích, đây cũng là niềm an ủi duy nhất mà cô có được trong những ngày tháng đen tối đó.
Nhưng, lúc này, anh là chưa quên được A Kiều hay chỉ là hoài niệm những hương vị xưa kia, cô cũng không dám nghĩ sâu xa hơn nữa.
Chu Man Quân hồn xiêu phách lạc, đứng trước cổng nhà họ Từ.
“Cô Chu, thật xin lỗi, hiện tại cậu chủ nhà chúng tôi không tiện tiếp khách”.
Người hầu cũng đã không còn niềm nở như trước, mà nói với Chu Man Quân một cách lạnh lùng.
Sắc mặt Chu Man Quân hốc hác, hai gò má cũng hơi hóp lại, nghe thấy người hầu nói như vậy, cơ thể mỏng manh yếu. đuối của cô cũng không khỏi run lên.
Đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi! Ngay đến cả người bạn trai dịu dàng ân cần mà cô từng nghĩ mình có thể dựa dẫm được, thực ra cũng chỉ là một tên cặn bã vô tâm ích kỷ.
Cô hận Từ Châu, hận thế lực nhà họ Từ, nhưng người cô càng hận, đó chính là Tô Kiều.
'Tại sao cô ta lại muốn về nước? Tại sao lại muốn cướp đi cơ hội của cô ta? Tô Kiều có biết rằng, để có được như ngày hôm nay, cô ta đã trải qua khó khăn như thế nào không, cô ta đã chờ đợi cơ hội này, chờ từ rất lâu rồi?
Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, cha mẹ nuôi nấng cô ta đến bây giờ cũng đã suy sụp, nợ nần nhiều lắm rồi, chỉ chờ đến ngày cô ta công thành danh toại.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã bị hủy hoại, người bạn trai khiến cô ta nở mày nở mặt cũng đóng kín cửa không muốn gặp cô ta nữa, cơ hội quan trọng nhất cũng đã bị bỏ lỡ.
Cô ta đã nỗ lực rất nhiều để luyện tập các bài chuyên ngành, đã cố gắng trở thành học trò tâm đắc của giáo sư Triệu, là một đàn chị khiến các em trai, em gái khóa dưới phải ngưỡng mộ kính trọng, nhưng điều này thì có ích lợi gì chứ?
Chỉ một Tô Kiều chẳng biết từ đâu rơi xuống đã phá hỏng mọi nỗ lực của cô ta.
Nếu ở lại thủ đô, trở thành một giáo viên thanh nhạc bình thường, thì e là cả đời này cô ta cũng sẽ không mua nổi một căn hộ ở thủ đô.
Nếu trở về thị trấn nhỏ ở quê, tiền lương mỗi tháng chỉ ba bốn nghìn, cũng chẳng thể trả nổi những khoản nợ của bố mẹ.
Cô ta phải làm sao bây giờ đây?
“Cô Chu, mời cô quay về cho”.
Người hầu lại liếc cô ta một cái, nói với giọng điệu mỉa mai, sau đó xoay người rời đi.
Chu Man Quân đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng cô cũng chậm rãi xoay người rời đi, từng bước đi về phía trước.
Sắc trời lúc này đã tối đen như mực, Chu Man Quân lấy điện thoại di động ra, đứng ngơ ngác nhìn một dãy số trong danh bạ hồi lâu, cuối cùng bấm gọi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!