Trong lúc này chỉ còn lại Dư Kiều và Tiêu Định Huân.
“Có gì uống không?”, Tiêu Định Bân đột nhiên hỏi Dư Kiều một câu.
Dư Kiều bỗng giật mình, sau đó chỉ về phía bình giữ nhiệt bên cạnh: “Tôi có nấu nước lê mật ong”.
“Rót cho tôi một ly được không?”
Khi Tiêu Định Bân nói ra những lời này, đôi mắt trong veo của anh dừng lại trên khuôn mặt của Dư Kiều, ánh mắt hai người khẽ chạm nhau một giây, trái tim cô dần thả lỏng đi, cô không thể từ chối anh.
Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy!
Dư Kiều xoay người, đi tới bên cạnh bàn, rót một ly nước lê mật ong.
Tiêu Định Bân nhìn bóng lưng của cô, đến bản thân anh cũng không hề biết, khóe môi mình đang cong lên.
Dư Kiều quay lại, đặt chiếc ly lên bàn trà bên cạnh Tiêu Định Bân.
Tiêu Định Bân liếc nhìn cô một cái, bởi vì là đang quay phim nên cô trang điểm đậm hơn một chút, vì vậy hai gò má cô trông có vẻ hơi ửng đỏ, nhưng, tại sao ngay cả vành tai của cô dường như cũng đang đỏ lên? Ý cười nơi đáy mắt Tiêu Định Bân càng rõ ràng hơn vài phần.
Anh đưa tay cầm ly nước lên, sau khi nhấp một ngụm, đồng tử của anh đột nhiên hơi co lại, nhưng ngay sau đó, anh lại uống một mạch cạn sạch ly nước lê trong tay.
Khoảnh khắc đặt chiếc ly rồng xuống, ngón tay của anh khẽ run lên.
Bốn năm trước, A Kiều cũng từng nấu loại nước này, vốn dĩ anh không thích đồ ngọt, nhưng thứ nước ngọt mà cô làm ngọt thanh không ngấy, khiến anh ấy rất thích.
Cô đi xa đã bốn năm rồi, anh chưa từng được thưởng thức lại thứ đồ uống ngọt có vị như thế nữa.
Đôi mắt giống nhau, chữ Kiều giống nhau, khẩu vị giống nhau, là trùng hợp hay là do ông trời thương hại đây?
“Cô Tô đã từng học nấu ăn sao?”, Tiêu Định Bân chậm rãi nói, ánh mắt sáng lấp lánh dừng lại trên gương mặt Dư Kiều.
“Hồi còn nhỏ, tôi đã học được một vài món từ bà ngoại của tôi”.
“Trước giờ cô Tô vẫn luôn ở nước ngoài hay sao?”
“Ừ”. Dư Kiều khẽ gật đầu, ngước mắt lên nhìn Tiêu Định Bân một cái.
Anh đang nhìn cô, nhưng dường như anh đang xuyên qua lớp vỏ bọc của cô để nhìn một con người khác.
Trong nháy mắt, trong lòng cô có một cảm giác đau đến chua xót khó tả.
Anh ấy vẫn còn nhớ A Kiều sao?
Sau ngần ấy năm, anh vẫn không quên A Kiều sao?
Trong lòng anh, rốt cuộc A Kiều được xem là gì?
Đã bao giờ có một chỗ nhỏ bé dành cho A Kiều chưa?
Dư Kiều chỉ cảm thấy hốc mắt mình hơi nhói như có kim châm, cô cố nén nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói: “Anh Tiêu, chuyện xảy ra hôm nay...”
“Tôi biết hết, không phải lỗi của cô”.