“Chẳng qua chỉ vì không vừa mắt với tôi mà mợ Tiêu mới để đồng nghiệp của cô ra tay đánh tôi?", Dư Kiều khẽ bật cười một tiếng: “Tuy rằng tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cũng không phải là một kẻ đáng thương đến mức để mặc cho người ta đánh mắng nhục nhã, nhưng vẫn không dám đánh trả, không dám mở lời!”
Lúc cô nói đến mấy từ không dám đánh trả, không dám mở lời, đôi mắt hạnh nhân kia đột nhiên trở nên sắc lạnh nhìn về phía Dư Tiêu Tiêu.
Sắc mặt của Dư Tiêu Tiêu bỗng tái nhợt đi, kinh ngạc nhìn Dư Kiều, Dư Kiều hơi nâng căm lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô nói: “Hay là mợ Tiêu đây trước giờ vẫn quen thói kiêu căng hống hách ức hiếp người khác rồi?”
Dư Kiều chậm rãi tiến lên phía trước một bước, nhìn Dư Tiêu Tiêu với nụ cười hờ hững như có như không: “Mợ Tiêu à, mặc dù tôi là kẻ tầm thường, thấp kém, nhưng tôi không phải dạng nhãn nhịn bấm bụng bỏ qua, hôm nay tôi ra tay đánh hai người các cô, cũng là vì hôm đó Cana vì nguyên do của tôi mà gặp phải họa tai bay vạ gió..”.
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, nhìn về phía Tiêu Định Bân: “Chủ tịch Tiêu, Chu Man Quân - đàn chị cùng trường của tôi có kỹ năng chuyên môn vô cùng nổi trội, nếu chị ấy hát ca khúc này nhất định sẽ rất xuất sắc...
“Tôi không có ý định thay đổi người”.
Đôi mắt đen láy trong veo của Tiêu Định Bân đối diện với ánh mắt của Dư Kiều, ở sâu thẳm bên trong con ngươi tối đen như mực kia, giống như ngọc lưu ly đang sắp bị thiêu đốt tan chảy ra vậy, ánh mắt đó nóng đến mức cô không thể tiếp tục. nhìn thẳng vào nó nữa, chỉ có thể rời mắt nhìn đi chỗ khác.
“Định Bân...”. Dư Tiêu Tiêu kinh ngạc gọi một tiếng, Tiêu Định Bân nhìn cô ta với vẻ hờ hững, rồi lại nhìn sang Hạ Nghênh: “Tống Kiều, cậu đưa mợ chủ về biệt viện đi, Giang Nguyên, đích thân cậu hãy đưa cô Hạ trở về nhà họ Hạ, nói với ông Hạ rằng, nếu sau này cô Hạ đây còn tiếp tục xuất hiện ở thủ đô nữa, thì nhà họ Hạ sẽ biến mất khỏi thủ đô”.
“Anh Tiêu..”. Cả người Hạ Nghênh trở nên cứng đờ, đôi mắt cô ta tối sầm lại, cô ta lảo đảo chạy đến bên cạnh Tiêu Định Bân: “Anh Tiêu, xin hãy tha thứ cho tôi lần này, tôi thực sự không còn cách nào khác! Anh biết đấy, nhà họ Hạ của chúng tôi chỉ là một gia đình bình thường thấp kém, tôi không dám làm trái ý vợ anh, cô ấy bảo tôi làm gì, tôi làm sao dám từ chối, dám hó hé nửa lời...”
Sắc mặt Hạ Nghênh tái nhợt đi, từng hàng nước mắt ngắn nước mắt dài lăn xuống, nếu Giang Nguyên thật sự đi về nhà họ Hạ, nói lại những lời đó với bố cô ta, chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi ra nước ngoài ngay lập tức, cha cô có nhiều con như vậy, nếu không phải vì Hạ Nghênh cố gắng hết sức muốn móc nối một chút quan hệ với Dư Tiêu Tiêu thì cha cô ta thậm chí sẽ chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái...
Nếu cô ta bị đuổi ra nước ngoài, sống chết thế nào, nhà họ Hạ chắc chắn cũng không quan tâm, như vậy nửa đời còn lại của cô ta sẽ ra sao đây?
“Cô Hạ, mời!”. Giang Nguyên liếc nhìn Hạ Nghênh một cái, vẻ mặt như cười như không, bình thường làm chân chó chạy vặt cho phu nhân thì vênh váo tự đắc lắm, nhưng những lúc vênh váo đó sao không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay đi?
“Anh Tiêu... Làm ơn cứu tôi, làm ơn đi, cầu xin anh đó, anh Tiêu àI”
Hạ Nghênh vừa khóc vừa định quỳ xuống đất, nhưng Giang Nguyên đã liếc mắt ra hiệu với cấp dưới của mình và ngay lập tức có người đi tới chặn lấy miệng của Hạ Nghênh rồi kéo cô ta ra ngoài.
Khi Hạ Nghênh bị kéo đi, cô ta vẫn không ngừng nhìn về phía Dư Tiêu Tiêu, nhưng Dư Tiêu Tiêu lại không dám nhìn cô ta, dần dần không còn nghe thấy tiếng khóc của Hạ Nghênh nữa, xung quanh là một khoảng không tĩnh lặng.
Còn Tiêu Định Bân từ đầu đến cuối, đối mặt với tiếng khóc của Hạ Nghênh, anh thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.
Dư Tiêu Tiêu đứng ở một bên, đến thở cũng không dám thở mạnh, cho dù cô ta có ngu ngốc đến đâu thì cũng biết rằng Tiêu Định Bân là đang giết gà dọa khi.
“Mợ chủ, đi thôi”. Tống Kiều lễ phép nói với Dư Tiêu Tiêu.
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt môi, ngước mắt nhìn Dư Kiều.
Mà Dư Kiều cũng nhìn cô ta với ánh mắt sáng quäc, không hề có ý định né tránh.
Trong lòng Dư Tiêu Tiêu như đang có chảo dầu sôi sùng sục thiêu đốt, giày vò cô ta, cô ta luôn có cảm giác những lời mà con tiện nhân kia vừa nói dường như có ám chỉ điều gì đó..
Nhưng, Tô Tẩm và Dư Kiều đã chết rồi, đã bị thiêu chết rồi!
Đúng vậy, không phải mẹ nói đã nhìn thấy kia hai cái xác bị thiêu cháy thành than sao, mẹ đã nói thì không sai đâu! Đúng vậy, cô ta không cần phải thần hồn nát thần tính, tự mình dọa mình như vậy, chết rồi chính là chết rồi, người đã chết căn bản không thể nào hồi sinh được!
Dư Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, thẳng thua đã hoàn toàn được phân định từ bốn năm trước rồi, cô ta - Dư Tiêu Tiêu vĩnh viễn là người chiến thẳng!
“Đi thôi”. Dư Tiêu Tiêu chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, liếc nhìn Tống Kiều một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khi đi bên cạnh Dư Kiều, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên dừng bước, cô ta nở nụ cười ngạo mạn nhìn về phía Dư Kiều nói: “Cô Tô, nhìn cô có phần giống với con hầu hèn hạ thấp kém của nhà tôi trước đây, chỉ có điều con hầu đó, trời sinh bản tính đê tiện thích quyến rũ đàn ông, nhưng đáng tiếc cuối cùng không may mắn một xác hai mạng bị thiêu chết rồi... Chậc chậc”.
Dư Tiêu Tiêu đánh giá từ trên xuống dưới Dư Kiều một lượt: “Thật sự cũng có điểm rất giống, đặc biệt là đôi mắt này, chỉ là con hầu đó là kẻ câm, không có miệng lưỡi sắc bén như cô Tô đây”.
“Trong nhà mợ Tiêu còn từng xảy ra án mạng thương tâm như vậy sao? Vậy thì ban đêm khi đi ngủ, mợ Tiêu cũng phải cẩn thận hơn đấy...”
“Cô...”
Dư Kiều nhìn Dư Tiêu Tiêu một cách đầy ẩn ý: “Có điều... Không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ gì ma quỷ tới gõ cửa, nghĩ kỹ lại thì có lẽ mợ Tiêu cũng không sợ, đúng không nhỉ?”
Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu đột nhiên tái mét đi, sao cô ta có thể không sợ chứ, từ lúc Dư Kiều và Tô Tẩm bị thiêu chết, hầu như đêm nào cô ta cũng gặp ác mộng.
Mà khi đó, Tiêu Dự An lại vừa mới chào đời, cứ đến lúc mặt trời lặn là lại quấy khóc không thôi, không ai dỗ được, cô †a nghe được dì Lâm và Triệu Như thì thầm với nhau, có lẽ bởi vì khoảng thời gian đó chính là vào lúc Dư Kiều bị mất do khó sinh. Hai mẹ con đương nhiên sẽ thần giao cách cảm, huyết thống tương thông rồi thế nên Tiêu Dự An mới quấy khóc như vậy...
Khi nghe những lời của dì Lâm, sống lưng cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, rồi cô ta đổ bệnh mất nửa tháng, sau đó, Triệu Như đến chùa, bỏ ra số tiền lớn để xin một lá bùa bình an xua: đuổi tà ma rồi treo ở đầu giường của cô ta, nhờ đó cô ta mới dần hồi phục lại, cho đến bây giờ, lá bùa đó vẫn được cất giữ trong phòng ngủ của Dư Tiêu Tiêu.
Cho dù cô ta không phải là con điếm Dư Kiều sống lại từ cõi chết, vậy thì có phải cô ta cũng đã biết được điều gì rồi không?