Anh vẫn mặc đồ màu đen, dáng người cao lớn như cây đại thụ đứng trước mặt cô.
Cuối cùng cô đã nhìn vào mắt anh, sâu trong đôi mắt ấy vẫn có vẻ lạnh lùng.
Anh không nhận ra cô. Không phải, chắc anh đã quên cô lâu rồi.
Dư Kiều chợt cụp mắt xuống cười, cô đang nghĩ gì vậy chứ?
Từ đầu đến cuối, cô chưa bao giờ tồn tại trong lòng anh thì làm gì có khái niệm nhớ hay quên.
Dư Kiều hít sâu một hơi, sau đó lại ngẩng lên, cô mỉm cười tươi tắn nhìn Tiêu Định Bân: “Chào anh Tiêu”.
Tiêu Định Bân nhìn cô gái trẻ trước mặt, dáng người cô sêm sêm A Kiều, cũng thấp hơn anh một cái đầu. Còn đôi mắt của cô rất giống A Kiều, nhưng trong mắt A Kiều chưa bao giờ có ý cười như vậy.
Dư Kiều đứng dậy, sau đó mỉm cười nhìn anh.
“Hôm nay thật lòng cảm ơn cô và Nhất Niệm, Dự An đã rất vui”, anh lên tiếng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Dư Kiều chỉ thấy các dây thần kinh trên người mình căng thẳng. Cô vô thức xoän ngón tay, cố giữ giọng nói bình thường hết mức có thể: “Anh khách sáo rồi”.
“Tôi đã bảo với Nhất Niệm, sau này hãy thường xuyên đến chơi”.
“Như vậy thì làm phiền nhà ta quá”. “Không sao, tôi và Dự An đều thích cô bé”. Dư Kiều không nói gì nữa.
“Dự An, chúng ta về thôi, con mau chào Nhất Niệm với mẹ bạn ấy đi”.
“Anh Tiêu, anh chờ một chút, tôi có việc này muốn nói”.
Nói rồi, Dư Kiều đi tới bồn hoa, sau đó cầm hai cái túi giấy lên. Đây là quà Tiêu Định Bân đã tặng cho cô hôm Tiêu Dự An đến nhà cô ăn tối.
Dư Kiều đưa cái túi cho anh: “Món quà này quý giá quá, tôi với Gia Nam không nhận được”.
Tiêu Định Bân cúi xuống nhìn cái túi rồi nói: “Nhưng đây chỉ là chút lòng thành của tôi. Cô cũng biết đấy, Dự An không giống những đứa trẻ khác. Nhất Niệm là người bạn đầu tiên của thằng bé, cho nên tôi rất cảm ơn cô bé và cô...
“Nhưng món quà này đắt quá, tôi không nhận được đâu anh Tiêu”.
Dư Kiều lại đưa chiếc túi cho anh.
“Nếu cô Tô không muốn nhận có thể đem cho hoặc vứt đi...”
Không biết tại sao, anh lại thấy buồn bực vô cớ. A Kiều cũng vậy, ban đầu cô cũng không chịu nhận thuốc mà anh mua, nhưng thuốc của Tiêu
Bình Sinh đưa thì cô lại cầm.
Dư Kiều sững người, bàn tay cầm cái túi không biết nên để đâu.
Một bàn tay nhỏ nhắn đã nhận lấy cái túi trong tay cô.
Dư Kiều ngạc nhiên nhìn sang thì thấy Tiêu Dự An tỉnh bơ cầm túi, sau đó nhét vào tay Tiêu Định Bân: “Bố đừng ép cô ấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!