Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhất Niệm ửng đỏ, đôi tay che mặt, sau đó lén nhìn Tiêu Định Bân qua khẽ tay.
Thấy thế, Tiêu Định Bân cảm thấy cô bé đáng yêu vô cùng, làm trái tim anh như tan chảy. Hình như bao năm qua, ngoài Tiêu Dự An ra, cũng chỉ có cô bé này mới có thể khiến anh có cảm giác ấy.
Tiêu Định Bân cho Tô Nhất Niệm ngồi lên cổ, đôi tay anh cẩn thận đỡ người cô bé. Thật ra, đến Dự An hồi nhỏ cũng chưa từng được anh giơ lên cao thế này.
Tô Nhất Niệm ban đầu còn thấy hơi sợ, nhưng rất nhanh đã vui vẻ khua múa đôi tay.
Tiêu Dự An ngồi yên lặng một bên nhìn Tô Nhất Niệm đùa nghịch, đáy mắt còn ẩn hiện ý cười.
Quản gia và người làm đều ngơ ngác nhìn nhau, cô bé này là thần thánh phương nào, đúng là không đơn giản, vì có thể bắt cậu chủ nhà họ chiều chuộng cỡ này. Nếu người ngoài không biết, khéo còn tưởng cô bé là con của cậu chủ mất.
“Mọi người nhìn đi, bé gái này với cậu chủ nhỏ trông như song sinh ấy nhỉ...”
Một cô người làm không nhịn được thủ thỉ với người bên cạnh.
Người kia cũng gật đầu nói: “Ban nấy thấy hai đứa ngồi chung, tôi cũng thấy giống lắm”.
“Ngậm miệng hết lại cho tôi”, quản gia vội vàng lên tiếng quát hai người kia, Tiêu Định Bân ghét nhất là những người nhiều chuyện.
Hai người kia lập tức im ngay, sau đó đi làm việc của mình.
Tiêu Định Bân chơi cùng Tô Nhất Niệm một lúc rồi mới thả cô bé xuống, Tô Nhất Niệm hình như chưa chơi đã nên Tiêu Định Bân cười nói: “Lần sau cháu đến chơi, chú sẽ giơ cháu lên cao tiếp”.
Anh nói xong thì không nhịn được cười, thật không ngờ mình sẽ nói như vậy, đã thế còn không phải với con mình.
“Được rồi, giờ chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Tiêu Định Bân lên tiếng, quản gia lập tức gọi người làm bày cơm.
“Đây là gì thế?”
Tiêu Định Bân thấy mấy cái hộp cơm người làm mang ra thì hỏi.
“Đây là đồ ăn mà cô Nhất Niệm mang tới, cậu chủ nhỏ bảo để dành ăn trưa”, người làm đáp.
Tiêu Định Bân gật đầu, sau đó nhìn người làm mở từng cái hộp ra, hương thơm thoảng qua mũi khiến ai cũng thấy thèm.
“Thơm quái”
Triệu Tấn Tây bước nhanh từ ngoài vào, khi ngửi thấy mùi thơm thì khen không ngớt.
Tiêu Định Bân ngoảnh lại nhìn anh ấy rồi không khỏi bật cười nói: “Cậu có lộc ăn quá nhỉ!”
Triệu Tấn Tây lập tức đi rửa tay, sau đó nhào. vào bàn ăn, nhưng khi đến nơi thì bước chân chợt khựng lại.