Anh nhìn Dự An lại cứ nhớ đến cô gái kia, nhưng rõ ràng, Dự An là con của anh và Tiêu Tiêu, không liên quan gì đến cô.
“Bố”. Tiêu Dự An bỗng lên tiếng, có lẽ do tối qua bị sốt nên giọng cậu bé hơi khàn.
Tiêu Định Bân đứng dậy rót nước ấm đem đến cho cậu, đút cho cậu uống nước rồi mới hỏi: “Sao vậy Dự An?”
“Con muốn ăn canh cá”.
Trẻ con bị bệnh thì luôn kén ăn, ngay cả Dự An cũng không ngoại lệ.
Nhưng Tiêu Định Bân lại rất vui mừng, anh hy vọng nhìn thấy con trai mình có tuổi thơ không phải lo không phải nghĩ, chứ không phải không mong cầu cậu bé trưởng thành quá sớm.
“Bố bảo phòng bếp làm nhé”.
Tiêu Định Bận xoa tóc cậu: “Uống sữa trước nhé”. Tiêu Dự An gật đầu. Phòng bếp không chỉ nấu canh cá, mà còn làm một vài món ăn kèm vừa thanh đạm vừa tươi ngon, màu sắc trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Nhưng sau khi người làm bưng món lên, Tiêu Dự An lại chỉ nếm thử một miếng rồi lắc đầu không chịu ăn.
Canh cá cậu bé muốn ăn không phải như vậy, cậu muốn ăn canh cá do mẹ Bé Con làm.
“Không hợp miệng sao?”, Tiêu Định Bân thấy vẻ mặt cậu bé mệt mỏi thì ngồi lên giường, đau lòng hỏi.
“Bố bảo phòng bếp nấu lại được không?”
“Thôi vậy”. Tiêu Dự An lắc đầu, nấu lại thì cũng không phải mùi vị kia.
Tiêu Dự An phải ở nhà dưỡng bệnh, hai hôm nay không thể đến nhà trẻ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!