Hiệu trưởng đích thân mời Tiêu Định Bân vào. phòng.
Cô giáo Lý cũng dẫn Tiêu Dự An tới.
Tiêu Định Bân nhìn thấy con trai không sao. giống như lời Tống Kiều đã nói thì lúc này mới yên tâm một chút, cơ mặt cũng dãn ra vài phần.
“Cậu Tiêu, thực sự rất xin lỗi vì sự việc lần này”.
“Chẳng phải trường mẫu giáo các người nổi tiếng là rất nghiêm khắc à? Sao có thể thu nhận những học sinh lỗ mãng như vậy vào trường?”
Theo suy nghĩ của Tiêu Định Bân, đứa trẻ có thể bắt sâu róm bỏ vào ngăn bàn để dọa bạn cùng lớp, chắc chắn ở nhà không được dạy dỗ đàng hoàng.
“Bạn nhỏ Nhất Niệm tính tình hoạt bát, cũng rất bạo dạn, có một số đứa trẻ không sợ sâu róm..."
“Hiệu trưởng đây là đang bao che cho đối phương sao?”
Tiêu Định Bân cười nhạt: “Lần này Dự An không sao, nếu như thằng bé bị dọa sợ tới mức xảy ra chuyện...”
“Con không sao”. Tiêu Dự An đột nhiên mở. miệng, cậu bé có vẻ không được vui, lông mày cũng nhíu lại: “Con muốn về nhà”. “Dự An..." Tiêu Dự An lại mặt lạnh, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Định Bân không có biện pháp, chỉ đành theo ra cùng.
Nhưng có vẻ Tiêu Dự An đã giận anh rồi, trên đường lúc nào cũng xụ mặt, không nói chuyện với bố.
“Dự An, con rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tô Nhất Niệm không phải đứa trẻ hư hỏng”. Nói Tô Nhất Niệm hư hỏng khác nào nói dì xinh đẹp không tốt?
Tiêu Dự An không thích bố mình nói như vậy về Tô Tô như vậy.
Phải rồi, Tiêu Dự An từ miệng Tô Nhất Niệm biết được mẹ của cậu ấy họ Tô, tên là Tô Kiều, mọi người đều gọi là cô Tô, A Kiều, nhưng Tiêu Dự An sao có thể gọi giống mọi người, hơn nữa, cậu bé cũng không thích gọi cô giống cách mọi người gọi.
Nên cậu gọi là Tô Tô, nghe rất giống tên của nàng công chúa xinh đẹp.
Tiêu Định Bân lại thấy ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh nghe chính miệng Tiêu Dự An gọi tên bạn cùng lớp, càng kì lạ hơn là, cậu bé còn nói giúp cho Tô Nhất Niệm.
Nhưng không phải chính Tô Nhất Niệm đã dọa cậu bé sợ tới hôn mê bất tỉnh sao?
“Dự An, Tô Nhất Niệm lấy sâu róm dọa con, con không tức giận à?”
“Không tức giận”. Tiêu Dự An nói ra ba từ rồi tiếp tục xuống xe đi vào nhà chính.