Nhưng Minh Lan từng là bạn thân của Tô Tẩm, sau khi Tô Tẩm lấy chồng, vì Dư Văn Xương không thích bà ấy qua lại với những người bạn xưa nữa nên hai người mới dần xa cách. Nhưng khi Dư Kiều ra đời, Minh Lan vẫn đến mừng đầy tháng.
“Không có gì ạ”. Triệu Tấn Tây hỏi han thêm vài câu, sau đó tạm biệt mấy người đang nói chuyện, sau đó vội vàng ra
ngoài để gọi cho Tiêu Định Bân.
“Định Bân, cậu đoán xem tôi vừa hóng được tin gì ở tiệc từ thiện?”
“Tin gì?”
“Trùng hợp lắm nhé, tôi nghe Tiết phu nhân kể con gái của Dư Văn Xương và vợ cả cũng tên là A Kiều đấy...”
“Cậu bảo sao?”
Cây bút trong tay Tiêu Định Bân bị bẻ gãy, anh đứng bật dậy, bàn tay cầm điện thoại đã rịn mồ hôi.
“Tên đầy đủ là Dư Kiều, tôi thấy Tiết phu nhân gọi là A Kiều...”
Tiêu Định Bân chỉ thấy tai mình ong ong, Triệu Tấn Tây còn nói tiếp gì đó nhưng anh không nghe thấy nữa, trong đầu chỉ không ngừng quanh quẩn một cái tên A Kiều...
“A Kiều...”
Tô Tẩm năm chặt tay con gái, từ lúc xuống máy bay rồi đi cầu thang, chân bà ấy có vẻ hơi run run.
Dư Kiều bế em bé rồi mỉm cười với mẹ mình nói: “Đừng sợ, có chú Thời đi cùng mình rồi mà mẹ”.
Tốc độ nói của cô rất chậm, có nhiều chữ chưa rõ nét nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Kể ra cũng lạ, cô mất giọng gần chục năm, nhưng sau khi hôn mê tỉnh lại thì đã hồi phục được kha khá.
Khi Tô Tẩm nghe thấy một câu nói hoàn chỉnh của Dư Kiều, bà đã mừng đến mức suýt phát điên.
Còn Dư Kiều cũng không biết tại sao, sau khi mình từ cửa môn quan trở về lại nhận được món quà này từ ông trời.
Nhưng dù sao thì cũng là một việc rất may mắn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!