“Anh nói rõ ra xem nào”.
“Vụ hoả hoạn, nhà họ Dư bảo người giúp việc làm xong đã ném mẩu thuốc còn cháy vào đống lá khô, đúng lúc gió to nên mới bốc cháy lớn. Nhưng tôi cho người âm thầm đi điều tra thì phát hiện có vệt xăng ở trước toà nhà bốc cháy...”
“Vậy là có người gây ra rồi”.
“Rất có thể ạ”.
“Phía cảnh sát nói sao?”
“Lạ cái là trước đó cảnh sát cũng tuyên bố là chuyện ngoài ý muốn”.
“Điều tra tiếp đi”. “Vâng”.
Tiêu Định Bân ngắt máy rồi ngồi dựa vào sofa, sau đó giơ tay xoa mi tâm.
Nếu thật sự có người làm thì tin đồn đúng rồi, người chết cháy thật ra là vợ cũ và con gái của Dư Văn Xương...
Có một suy nghĩ nhen nhóm trong đầu Tiêu Định Bân, song anh không thể nắm bắt được.
Trường hợp xấu nhất, nếu tin đồn là đúng thì Tiêu Tiêu có biết chuyện này không?
Tiêu Tiêu không biết gì hay cũng thuận nước đẩy thuyền?
A Kiều cùng đi chùa Phổ Tề với Tiêu Tiêu, trên đường về thì Tiêu Tiêu sinh con, nhưng sao A Kiều lại xuất hiện ở biệt viện của nhà họ Dư?
Nếu có một hạt giống nghỉ ngờ nảy mầm thì nó sẽ lớn lên thành cây rất nhanh.
Lễ nào Tiêu Tiêu muốn giết Dư Kiều thì đã nhìn thấy anh ôm cô trong phòng sách?
Tiêu Định Bân ngồi thẳng dậy rồi lại gọi cho Giang Nguyên: “Giang Nguyên, chia người của anh ra rồi theo dõi nhà họ Dư cùng Tiêu Tiêu cho tôi”.
Người nhà họ Dư đều thấy mấy ngày qua, mọi thứ thay đổi rất nhiều.
Nhất là khi họ ra ngoài giao thiệp thì điều này càng rõ ràng hơn.
Trước kia, chỉ cần Triệu Như xuất hiện thì các quý bà khác đều lập tức vây lấy, tứm tụm xung quanh bà ta như một ngôi sao.
Nhưng giờ bà ta có đến thì mấy người từng nhiệt tình chào hỏi trước đó lại im lìm rồi tránh xa bà ta.
Triệu Như sa sầm mặt, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi với những người từng khá thân lúc trước. Nhưng lạ cái là những người này cũng chỉ mỉm cười chào lại rồi mượn cớ chuồn mất.
Triệu Như không còn giữ được nụ cười nữa.
Sau khi Tiêu Tiêu đính hôn với Tiêu Định Bân, bà ta nào có phải chịu nhục thế này?