Ông cụ Tiêu cúi đầu khẽ uống một ngụm trà, lạnh nhạt thăm dò nói.
“Không có lửa làm sao có khói”.
Ông cụ Tiêu bất giác bật cười: “Cháu tin sao?”
“Nói ra thì nhà họ Tô kia, ông cũng có chút ấn tượng, nghe nói Dư Văn Xương xuất thân bần hàn, là sau khi cưới cô con gái lớn nhà họ Tô thì mới phát triển”.
“Ông bà chủ nhà họ Tô gặp tai nạn xe qua đời, Tô Thị đổi họ thành Dư, lúc đó thủ đô cũng có không ít người bàn tán...”
Ông cụ Tiêu nói, nhìn Tiêu Định Bân: “Bây giờ mấy tin đồn kia của nhà họ Tiêu lan truyền khắp nơi, thực sự rất khó nghe, hôn sự của cháu và Tiêu Tiêu cũng cận kề...
Tiêu Định Bân nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Chuyện khác trước không nói đến, chỉ là hiện tại liên lụy đến hai mạng người vô tội, ông à, cháu nghĩ, vẫn nên đợi mọi chuyện được điều tra rõ ràng xong rồi hãy tính tiếp”.
Ông cụ Tiêu nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Chỉ là khiến Tiêu Tiêu tủi thân thôi”.
“Đây cũng là vì tương lai của Tiêu Tiêu và Khang Bảo”.
Dù sao, nếu tin đồn được làm sáng tỏ, danh tiếng nhà họ Dư cũng được rửa sạch, như vậy cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Dư.
“Mấy hôm nay Khang Bảo thế nào rồi?”
Tiêu Định Bân cười khổ lắc đầu: “Không biết tại sao, mỗi ngày cứ đến lúc hoàng hôn thì Khang Bảo đều khóc lóc không ngừng, không phải giống như mấy em bé khác khóc quấy đâu ạ, mỗi lần nghe thấy là cháu lại đau lòng...”
“Khám bác sĩ chưa?”
“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, mọi thứ đều bình thường, chỉ là không biết tại sao, mỗi ngày lúc hoàng hôn thì đều khóc một trận, dỗ thế nào cũng không được”.
Tiêu Định Bân nhắc đến Khang Bảo thì rất đau lòng, bây giờ Khang Bảo đã gần ba tháng, mặt mũi dần dần có nét, không biết sao nhưng mỗi lần nhìn Khang Bảo thì Tiêu Định Bân cứ nhớ đến A Kiều.
Mắt Khang Bảo sinh ra đã có hai tròng đen trắng rõ ràng, vừa lớn vừa sáng, lông mi cũng vừa dày vừa cong, trông rất đáng yêu.
Ông cụ Tiêu cũng có phần bất án: “Ngày mai ông đi chùa Phổ Tế một chuyến, hỏi đại sư Tuệ Từ xem rốt cuộc là tại sao, coi có cách gì giải quyết hay không, Khang Bảo còn nhỏ như vậy, cũng không thể để ngày nào cũng khóc thế được, cũng không tốt cho phát triển của thằng bé”.
“Cậu cả, cậu mau qua xem đi, cậu chủ lại khóc rồi, dỗ thế nào cũng không được...”
Tiểu Bình vội vàng chạy đến, lo lăng nói.
Ông cụ Tiêu và Tiêu Định Bân lập tức đứng dậy, vội vàng đi lên lầu.
Trong phòng, Dư Tiêu Tiêu ôm Khang Bảo khóc: quấy không ngừng, quả thực phiền sắp không chịu nổi rồi.
Sữa cũng không uống, nước cũng không nốt, nước tiểu không ra cũng đã thay tã mới, kiểm tra tay chân, khắp người cũng không có vết nổi mẩn nào. Khóc khóc khóc! Cũng không biết khóc cái gì, mấy hôm nay cô ta bị thằng bé luôn khóc này làm cho suy nhược thần kinh luôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!