Đúng là sau khi sang nước ngoài, Tiêu Bình Sinh có gửi đồ về mấy lần, món nào cũng có viết tên Dư Kiều.
Nhưng Tiêu Định Bân ném hết đi rồi.
Vì vậy, không có lọ thuốc nào đến được tay của Dư Kiều cả.
Toàn bộ đều là anh mua mới.
Không biết từ bao giờ, đến anh cũng phải ngỡ ngàng phát hiện mình đã có một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt với cô nàng câm không biết điều này.
Tiêu Định Bân chợt giơ tay ra.
Dư Kiều giật bắn mình rồi vô thức lùi lại, nhưng Tiêu Định Bân đã túm được tay cô: “Đứng iml”
Dư Kiều lập tức đứng yên nhưng người lại run lên, một bàn tay khác của Tiêu Định Bân giơ lên rồi đặt vào bụng cô.
“Không...”
“Im miệng!”
Anh nhíu chặt mày, bàn tay tóm lấy tay cô chợt tăng thêm sức lực.
Dư Kiều cắn chặt môi, vành mắt đã đỏ hoe.
Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh, cho dù cô không biết vì sao anh lại nổi giận.
Cuối cùng thì bàn tay của Tiêu Định Bân cũng hạ xuống bụng cô.
Giây phút ngón tay anh chạm tới vùng bụng nhô lên của Dư Kiều, cơn giận như đã bùng nổ.
Dư Kiều hoảng hốt ngẩng lên nhìn anh thì thấy mặt anh tím tái, đôi môi mím chặt, đôi mắt đã mất tiêu cự nhìn cô đăm đăm khiến cô phát run.
“Mấy tháng rồi?”, giọng nói của anh hơi khàn, khi cất lên câu hỏi này, tay anh vẫn đặt ở bụng của Dư Kiều.
“Ba, ba... tháng...”
“Của ai?”
Dư Kiều cản môi không đáp.
Tiêu Định Bân cười khẩy: “Triệu Cường à?”
Dư Kiều vẫn im lặng.
Anh chợt rụt tay lại rồi lạnh lùng nói: “A Kiều, bỏ đứa bé đi”.
Dư Kiều sững sờ rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe của cô ngân ngấn nước.