“Thai đôi long phụng gì cơ? Hai người đang nói gì vậy?”
Giọng nói của Tiêu Định Bân bất chợt vang lên, hai người làm giật bắn mình rồi vội đáp: “Cậu chủ, không... không có gì ạ”.
“Nói!”
“Chúng tôi đang nói đến em bé trong bụng A Kiều..”
“Em bé trong bụng A Kiều?”, giọng nói của Tiêu Định Bân chợt trở nên lạnh giá, đôi mắt đen thãm của anh nhìn về phía hai người làm đang đứng rồi nói: “Hai người nhắc lại lần nữa tôi nghe!”
“Dạ, chúng tôi đang bàn xem em bé trong bụng A Kiều là con trai hay con gái..”
Tiêu Định Bân đứng im bất động, nhưng gương mặt đã lạnh đến mức doạ người.
Đến Giang Nguyên cũng thấy sợ.
Anh ta mới đi ra ngoài có vài ngày, vừa về đã nghe thấy chuyện như vậy rồi.
A Kiều cũng thật là, Giang Nguyên không nhịn được lén nhìn A Kiều đứng sau hai người làm kia.
Đúng là trông cô hơi mập lên một chút, vùng bụng vốn phẳng phiu giờ đã nhô ra hơn, Giang Nguyên thấy mà không khỏi thở dài.
“Các người lui xuống đi”.
Tiêu Định Bân lên tiếng rồi lạnh lùng nói: “A Kiều, cô đến phòng sách”.
Dứt lời, anh đi về phía nhà chính, Giang Nguyên vội đi theo đỡ anh: “Cậu chủ cẩn thận bậc thềm”.
Dư Kiều cúi đầu, bàn tay đặt lên bụng. Cô biết mình mang thai không phải ba tháng, cô nói vậy chỉ để tránh trùng ngày với Dư Tiêu Tiêu, từ đó khiến người khác bớt nghi ngờ thôi.
Chứ với dáng người của cô mang thai năm tháng thế này còn hơi to.
Dư Kiều cần môi dưới, một suy nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu cô.
Phòng sách. “Đóng cửa vào!”
Tiêu Định Bân đứng quay lưng lại với cô.
Dư Kiều nhanh chóng đóng cửa.
“Lại đây”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!