Sau khi chuyển vào biệt thự mới, gần hai phần ba người làm đều đổi thành của nhà họ Dư, có lẽ là do Dư Tiêu Tiêu tuyển vào lúc sau.
Hai mắt Tiêu Định Bân không thể nhìn thấy, mọi chuyện trong nhà tự nhiên cũng đều do Dư Tiêu Tiêu làm chủ.
Ông cụ Tiêu đã có tuổi, sau khi Tiêu Định Bân bị mù, ông ta và cha Tiêu không thể không tiếp nhận lại công việc của Tiêu thị, cả ngày bận rộn không thôi, cũng chỉ đến thăm Tiêu Định Bân một tuần một lần.
Mà tính cách Tiêu Định Bân vốn dĩ đã nhạt nhão, không thích nói chuyện, sau khi bị mù thì lại càng im lặng.
Dư Tiêu Tiêu là người thích ồn ào, muốn cô ta ở cùng Tiêu Định Bân cả ngày trong im lặng, anh còn chẳng biết dỗ ngọt cô ta thì sao được, những ngày đầu còn có thể miễn cưỡng chịu đựng nhưng đến cuối cùng, cô ta cũng không còn kiên nhẫn nữa.
Dù sao ban ngày Tiêu Định Bân cũng chỉ ở trong phòng làm việc, buổi tối cũng một mình ở phòng ngủ, hai người cũng chỉ có bữa trưa và bữa tối mới gặp mặt nói chuyện vài câu.
Chẳng qua cô ta chỉ hỏi thăm cơ thể anh thế nào rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, anh hỏi cô ta phản ứng thai nghén đã đỡ hơn chưa, muốn ăn gì cứ bảo người làm trong nhà chuẩn bị.
Dư Tiêu Tiêu chỉ mượn cớ muốn ăn cơm do Triệu Như làm rồi đưa ra yêu cầu về nhà họ Dư ở mấy ngày.
Đương nhiên Tiêu Định Bân sẽ đồng ý, còn tự mình đưa cô ta về nhà, dì Lâm vẫn ở lại nhà họ Tiêu, dù sao Dư Tiêu Tiêu vẫn đề phòng Dư Kiều, có dì Lâm ở đây thì cô ta cũng có thể yên tâm đôi chút.
Nhưng Tiêu Định Bân lại không biết, đêm khuya hôm đó, Dư Tiêu Tiêu nhân lúc lái xe rời khỏi nhà họ. Dư, cô ta đã đi gặp Kiều Cảnh Minh.
Ban đêm, họ vui chơi sung sướng thế nào, người ngoài đương nhiên sẽ không biết được.
Lúc này Tiêu Định Bân thì ở biệt thự Hoa Nguyệt Sơn, nơi này yên tĩnh hệt như cái tên của nó.
Trải qua hai tháng đầu khó chịu, phản ứng thai nghén của Dư Kiều cũng đỡ hơn nhiều, Dư Kiều không ngửi được mùi cá, thi thoảng sẽ cảm thấy eo đau nhức, còn lại cũng không có triệu chứng gì khác.
Dư Tiêu Tiêu sắp xếp cho cô ở nhà sau, không bắt cô phải làm việc gì, dù sao cô cũng mang thai, mà cô ta còn phải dựa vào đứa bé trong bụng này.
Huống hồ, Dư Kiều mới vừa rút máu, Dư Tiêu Tiêu cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không giữ được đứa bé.
Dư Kiều ngày ngày trôi qua trong nhàn rỗi, nhưng Tiêu Định Bân thì càng ngày càng trầm mặc, gầy ốm.
Thức ăn do người làm nấu, trước giờ anh cũng chỉ nếm thử vài miếng thì bỏ đũa xuống.
Thân thể anh chẳng dễ gì mới khỏe khoắn được mấy ngày, hiện tại rõ ràng trông gầy yếu hơn rất nhiều.
Quản gia sốt ruột không thôi, cũng không dám nói với ông cụ, cô Dư còn mang bầu, nào dám làm phiền cô ta phải lo lắng, nhưng nếu cậu cả còn tiếp tục như vậy thì sao chịu đựng nổi?
Bác sĩ Đỗ cũng đã dặn dò, phải chăm sóc cơ thể cho tốt thì mới có thể mau chóng khôi phục, mấy ngày trước phòng bếp đã làm rất tốt mà.
“Hay là, cứ bảo A Kiều đến phụ phòng bếp đi?”
“Cô Dư không cho, nói mấy hôm trước cô ấy bệnh rồi, không thể để mệt nữa”.
“Nhưng thân thể cậu cả không thể kéo dài lâu được nữa, phòng bếp chúng ta đã đổi ba đầu bếp rồi, nhưng khẩu vị cẩu cả càng ngày càng kém...”
“Lại nghĩ cách khác đi, không phải hôm nay lại có đầu bếp mới đến sao, còn là đầu bếp Michelin tốt nhất nữa, để anh ta thử xem sao”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!