Tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi, Dư Kiều lấy tờ danh thiếp mà tối đó Thời Viễn Sơn đưa cho cô, sau đó gửi một tin nhắn.
Dư Kiều chỉ ôm một hi vọng nhỏ nhoi, nhưng không ngờ Thời Viễn Sơn đã nhản lại rất nhanh.
“Ông Thời, tôi có thể nhờ ông giúp một việc được không? Tôi xem thời sự thấy có một vụ tai nạn xe trên cầu cao tốc vào tối qua, nghe nói người gặp nạn là cậu chủ nhà họ Hoäc, ông có thể nghe ngóng hộ tôi xem anh ấy có làm sao không...”
“Cô yên tâm, tôi sẽ cho người đi điều tra, nếu có tin tức gì thì tôi sẽ nhän cho cô biết ngay”, biết cô không thể nói chuyện nên Thời Viễn Sơn cũng rất chu đáo nhắn lại.
Dư Kiều gửi tiếp một tin nhãn cảm ơn, Thời Viễn Sơn nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhớ đến dáng vẻ ca hát của cô hôm đó, loáng cái đã hơn 20 năm rồi, ông ấy một thân một mình vất vả ở nước ngoài đến tận nay, coi như cũng có chút thành tựu, nhưng trái tim vẫn cô đơn lẻ loi.
Dư Kiều làm ông ấy nhớ tới cô gái năm đó, đây cũng là lý do Thời Viễn Sơn không nỡ từ chối Dư Kiều.
Tuy ông ấy không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng Dư Kiều đã mở lời nhờ vả thì ông ấy lập tức đồng ý ngay.
Nghe ngóng về chuyện này không khó, vì Hoäc Hướng Đông đã tung tin ra rồi. Nghe đâu sau khi biết chuyện, Hoäc Trạm Đình đã đau lòng đến mức ngất xỉu, còn sản nghiệp của Hoäc Kình đã thuộc về Hoắc Hướng Đông.
Dư Kiều nhanh chóng nhận được tin từ Thời Viễn Sơn.
“Tôi cho người đi nghe ngóng rồi, người gặp. chuyện là cậu bảy của nhà họ Hoäc, tên là Hoäc Kình, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy xác”.
Dư Kiều nhận được tin nhản thì vẫn đang dở việc trong bếp, nhưng cô lại cầm điện thoại chạy ra ngoài.
“A Kiều, cô cuống lên làm gì thế hả?”
Quản gia bực mình trách mắng, Dư Kiều run tay rồi viết nhanh lên giấy: “Tôi có chút việc muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến được không?”
“Thế cô đi xin cậu chủ đi, ngày mai bà cụ và cậu Tiêu bay rồi, tối nay ông cụ cũng đến dùng bữa, bà cụ rất thích món ăn do cô nấu, cô mà đi thì ai làm?”
“A Kiều, sao thế?”
Tiêu Bình Sinh đi từ ngoài vào, thấy Dư Kiều hồn bay phách lạc đứng đó thì vội đi tới hỏi han.
“A Kiều bảo có việc muốn xin nghỉ để ra ngoài một chuyến..", quản gia vội đáp.
“Có chuyện gì để tôi đưa cô đi”.
Lúc này, Dư Kiều không màng gì nữa nên lập. tức đồng ý ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!