Dư Kiều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, thực sự không muốn quan tâm đến bà ta, cô đi thẳng đến bên giường, lấy đồ ngủ sạch sẽ chuẩn bị đi tắm.
Dì Lâm lại kéo lấy cánh tay cô, liếc mắt nói: “Từ từ đừng vội tắm rửa, năm xuống trước đã”.
Dư Kiều chỉ cảm thấy một sự sỉ nhục khó tả bỗng tràn ngập trong lòng, cô căn răng, nhìn dì Lâm: “Bà, đi rai”
“Cô nói gì?”. Dì Lâm lập tức cao giọng nói, vươn tay tát vào mặt Dư Kiều, nhưng Dư Kiều lại nâng tay nằm chặt cánh tay dì Lâm.
Sau đó, ngón tay cô đâm mạnh vào một huyệt nào đó trong cánh tay dì Lâm, dì Lâm chỉ cảm thấy chỗ bị đâm tê rần, cả cánh tay bỗng mềm nhữn rũ xuống, không còn sức lực gì.
Bà ta hoảng sợ trong lòng, tay kia chỉ vào Dư Kiều muốn la mắng, nhưng Dư Kiều chỉ lạnh lùng nhìn bà ta, khó khăn nói lại lần nữa: “Ra, ngoài!”
“Được, được, cô có bản lĩnh thì cứ ngạo mạn như vậy trước mặt cô chủ và bà chủ đi, đừng nghĩ trong bụng cô có con của cậu Tiêu thì cô cao quý, tôi nói cho tiện nhân cô biết, đợi sinh con ra, một ngón tay của bà chủ cũng có thể đè chết hai mẹ con các cô..."
Dì Lâm giữ lấy cánh tay phải tê rần không có sức, mắng chửi rời đi.
Dư Kiều chậm rãi ngồi xuống giường.
Ban ngày, cô và Hoắc Kình hẹn tối nay gặp mặt ở chỗ cũ, nhưng không ngờ Dư Tiêu Tiêu lại không cho cô thời gian, cứ phải chọn tối nay.
Hoắc Kình...
Dư Kiều khẽ thở dài, anh ta không đợi được cô, có lẽ cũng tự biết rời đi thôi, cô chỉ có thể tìm cơ hội lại nghĩ cách giải thích với anh ta vậy.
Nhưng Dư Kiều lại không ngờ là cô đã không còn cơ hội này nữa.
Tiêu Định Bân mở mắt, đập vào mắt là gương mặt tươi cười thẹn thùng đang nhìn anh của Dư Tiêu Tiêu.
“Anh tỉnh rồi à!”, Dư Tiêu Tiêu tựa vào lòng anh, hai tay siết chặt eo anh: “Định Bân... Tối qua, em rất Vui...
Tiêu Định Bân nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của cô ta, trước mắt lại hiện ra hình ảnh Dư Kiều cầm dù đến trong đêm mưa kia.
Mà bây giờ, anh và Tiêu Tiêu đã là vợ chồng thật sự, vậy thì anh cũng không nên làm ra chuyện có lỗi với Tiêu Tiêu.
Tiêu Định Bân cúi đầu, khẽ hôn bên tóc mai cô ta: “Tiêu Tiêu, mấy ngày nữa cùng anh quay về nhà cũ một chuyến đi”.
“Quay về nhà cũ làm gì?”
“Anh muốn nói với ông nội về chuyện kết hôn của chúng ta, cũng đến lúc nên chuẩn bị rồi”.
Dư Tiêu Tiêu vui mừng không thôi, đôi mắt sáng rực: “Định Bân, anh đối xử với em thật tốt”.
“Em là vợ chưa cưới của anh, cũng là ân nhân cứu mạng anh, Tiêu Tiêu, đời này anh đều sẽ đối xử tốt với em”. Tiêu Định Bân nói những lời này đều là lời thật lòng, đối với Dư Tiêu Tiêu, dường như anh lại càng thêm cảm kích và đau lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!