Dư Kiều từ từ nhắm hai mặt lại, ép bản thân bỏ qua sự chua xót trong lòng vì tiếng gọi Tiêu Tiêu của anh và nụ hôn dịu dàng lúc này của Tiêu Định Bân.
Cô rất tỉnh táo, biết tất cả đều không phải là cho mình, không phải thuộc về Dư Kiều.
Dư Kiều giơ tay, đầu ngón tay mơn trớn nốt ruồi hồng nhạy trên vai anh, cô lập tức nhớ tới đêm tại thôn Khê La bảy năm trước.
“Tiêu Tiêu...”, Tiêu Định Bân lại gọi tên “cô” lần nữa, anh cúi người, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai trắng như tuyết: “Anh thích mùi trên người em...”
Dư Tiêu Tiêu ngồi xổm ngoài xửa, hai tay siết chặt, móng tay sắc bén đâm thủng lòng bàn tay tạo thành cơn đau nóng rát.
Cô ta gần như không thể kiểm soát bản thân, hận không thể lập tức đẩy cửa vào, kéo con khốn kia xuống khỏi người Tiêu Định Bân, tại sao chứ? Đó là chồng chưa cưới của cô ta, là chồng tương lai của cô ta, tại sao Dư Kiều lại có được cảm giác sung sướng đáng lẽ nên là của cô ta?
Dư Tiêu Tiêu ôm bụng, nhưng cô ta có thể làm sao? Cô ta không còn tử cung, không thể mang thai.
Vậy chờ bản thân bị đuổi khỏi nhà họ Tiêu sao?
Không, cô ta không thể nhường ra vinh hoa phú quý này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!