Dư Kiều nấu xong canh sơn tra thì gọi người tới bê lên, nhưng người giúp việc cầu xin cô với vẻ mặt khổ sở: “A Kiều tốt bụng, cô giúp tôi mang lên trước đi, hôm nay cô nấu cơm rất ngon, tôi ăn những hai chén cơm, hiện giờ bụng khó chịu cần phải đi nhà xí...
Dư Kiều đành chịu, múc ra hai bát canh, tự mình bê lên.
Kì thực trong những ngày vừa qua, cô luôn tuân thủ quy tắc chỉ ở trong nhà bếp, nửa bước cũng không rời, Tiêu Định Bân thấy cô đem canh tới, cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì, sắc mặt ngay lập tức xám xịt.
Có thể do cô thấy Triệu Tấn Tây đang ở đây, nên mới cố ý biểu hiện.
Tối hôm đó anh đã hết lời khuyên nhủ, bảo cô hãy an phận thủ thường, xem ra, cô chỉ coi lời của anh như gió thoảng bên tai.
Triệu Tấn Tây ngược lại có chút hiếu kỳ quan sát Dư Kiều: “Cô là A Kiều đúng chứ? Trên mặt cô đang đeo cái gì vậy? Cô còn trẻ như vậy, tôi cứ tưởng người có tay nghề tốt như cô chäc cũng phải trạc tuổi thím Lý..."
Triệu Tấn Tây hỏi liên tục mấy câu, Dư Kiều cũng chỉ chuyên tâm đem bát canh đặt xuống bàn, phớt lờ anh ấy.
“Này, sao cô không nói chuyện, có biết phép tắc không vậy, tôi đang hỏi cô đấy...”
“Cô ấy bị câm”. Tiêu Định Bân lạnh lùng mở miệng, Triệu Tấn Tây sững sờ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hối hận: “Ô, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy mà hóa ra lại bị câm...”
Tiêu Định Bân không khỏi khinh thường trong lòng, trên mặt còn đang che khăn, chỉ nhìn một cái, làm sao cậu ta biết được người ta xinh hay không chứ?
“Ai bảo cô bê canh ra?” Tiêu Định Bân lạnh lùng nhìn Dư Kiều: “ Lần sau đừng tùy tiện ra khỏi nhà bếp”.
Dư Kiều rất nhanh liếc qua anh, không giải thích, chỉ khẽ gật đầu.
“Sao cậu dữ dẫn thế Định Bân, A Kiều mang canh tới cho chúng ta là sai à?” Triệu Tấn Tây đứng dậy kéo Dư Kiều lại: “Cô đừng quan tâm cậu ta, tính tình cậu ta rất quái gở... Tôi hỏi cô, cô học nấu ăn ở đâu vậy, canh cá hoa đào hôm nay cô đã cho những gì vào? Sao trông tươi như vậy...”
Tiêu Định Bân nhìn đăm đăm chỗ tay Triệu Tấn Tây đang nắm lấy cổ tay Dư Kiều, cổ tay cô nhỏ nhắn trắng trẻo, bị bàn tay to lớn của Triệu Tấn Tây phủ lên trên, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Còn cô, sao không biết né tránh, để mặc cho. Triệu Tấn Tây năm tay mình thế sao?
Lông mày của Tiêu Định Bân càng lúc càng nhăn lại, ý lạnh nơi đáy mắt cũng càng lúc càng sâu.
Dư Kiều nhẹ nhàng rút tay về, chỉ vào miệng mình, lắc đầu với Triệu Tấn Tây.
Triệu Tấn Tây hoàn toàn không quan tâm, không ngừng huyên thuyên: “Tôi không thích uống canh có vị chua, nhưng nếu cô đã mất công làm, tôi cũng nên thử một chút...”
Anh ấy cúi đầu uống một ngụm canh, đôi mắt bỗng sáng lên, thiếu chút nữa là nhảy cẵng lên: “A Kiều, cô đúng là thiên tài! Đây là món canh sơn tra ngon nhất tôi từng uống...
Tuy biết Triệu Tấn Tây đang tâng bốc mình, nhưng Dư Kiều cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười.
Có ai không thích được người khác khen ngợi, thừa nhận đâu, cô cũng không ngoại lệ
Nhưng nụ cười trong mắt cô lại khiến lửa giận bùng lên trong Tiêu Định Bân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!