Triệu Như nghe xong mỉm cười: “Gì mà ân nhân với không phải ân nhân, đây là duyên phận của hai đứa nhỏ, nếu không sao cứ nhất thiết phải dùng máu của Tiêu Tiêu mới cứu được Định Bân chứ”.
Khương Viên cũng cười theo: “Ai dám nói không phải đâu, vậy nên bà Dư à, những lời khách sáo như vậy, bà chớ nên nói, đừng nói là vài ba người giúp việc, đem cả nhà họ Dư chuyển đến đây cũng được, chúng tôi cũng hoàn toàn không có ý kiến gì, ai mà không biết cô Dư đây là người năm trong tim của cậu Tiêu nhà chúng tôi! Bà đừng nhắc đến chuyện tiền lương làm gì, đây khác nào làm bẽ mặt nhà họ Tiêu chúng tôi đâu?”
Nụ cười trên mặt Triệu Như càng thêm rạng rỡ: “Xem ra người làm cha mẹ này cũng không cần thiết phải bận tâm lo lắng về con gái nữa? Tiêu Tiêu bị tôi chiều hư, bây giờ tôi không thể ở cạnh chăm sóc nó, có người kề cạnh quan tâm nó rồi, tôi cũng yên tâm đôi chút”.
“Bà yên tâm, lát nữa tôi sẽ cho người dọn dẹp căn phòng, bất cứ khi nào cô Dư muốn đều có thể đến ở".
“Vất vả cho cậu rồi”.
“Bà không cần khách sáo đâu ạ, có việc gì thì bà cứ việc dặn dò tôi đi làm”.
Khương Viên là cánh tay phải đắc lực của Tiêu Định Bân, thường ngày vẫn hay qua lại nhà họ Tiêu, bình thường người trong nhà cậu Tiêu vẫn phải để mặt anh ta, vậy mà trước mặt bà ta lại cung kính như thế này, đủ thấy rõ Tiêu Định Bân và nhà họ Tiêu đối với Tiêu Tiêu luôn là cưng như trứng, hứng như hoa.
Triệu Như càng ngày càng an tâm.
Đặc biệt là khi thấy Tiêu Định Bân tới đón Dư Tiêu Tiêu, cẩn thận kề bên chăm sóc cho con gái, lúc lên xe còn tự tay đỡ Tiêu Tiêu lên xe, Triệu Như càng thêm yên lòng.
Dư Tiêu Tiêu ngồi vào trong xe, Tiêu Định Bân cũng lên xe, khi xe chuẩn bị đi, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên nói với Triệu Như đứng bên ngoài xe: “Mẹ, để A Kiều dọn qua cùng những người giúp việc đi”.
Khuôn mặt Triệu Như lập tức sa sầm xuống: “Để nó qua đó làm cái gì? Vì nó nên con mới bị thương thành như vậy, mẹ hận không thể đánh chết nó...”
Dư Tiêu Tiêu xảy ra tai nạn, Dư Văn Xương và Triệu Như đều đổ hết lỗi lên người Dư Kiều , nói Dư Kiều nửa đêm chưa về nhà, Dư Tiêu Tiêu lo lắng cô một mình ở bên ngoài không an toàn nên mới nóng lòng phóng xe đi tìm, kết quả xảy ra tai nạn xe.
Tiêu Định Bân sau khi nghe Triệu Như khóc lóc kể xong, sắc mặt vô cùng khó coi.
Một đứa con gái nửa đêm chưa về nhà, không khỏi khiến người khác đánh giá.
Chưa kể đến, Dư Kiều cùng Dư Tiêu Tiêu đến nhà họ Tiêu mới ngắn ngủi hai tháng, Tiêu Định Bân đã tận mắt thấy cô cùng với bốn người đàn ông làm chuyện cẩu thả.
“Mẹ, chuyện đều qua rồi, mẹ đừng giận em ấy nữa, con và A Kiều đã quen ở cạnh nhau, mẹ hãy để cho em ấy ở cùng cor”.
Dư Tiêu Tiêu mới lành vết thương, cơ thể vẫn còn yếu, nói được vài câu đã thở hổn hển, mặt tái đi.
Triệu Như đau lòng không thôi, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Con ranh chết tiệt kia không biết đã tu mấy kiếp mới có được phúc phần này, thôi bỏ đi! Trước tiên để nó ở cùng con, nhưng mà Tiêu Tiêu, mẹ nói trước với con, đợi con nhỏ đó và Triệu Cường lấy nhau, con không thể giữ nó lại bên người thêm nữa..."
Tiêu Định Bân đột nhiên nhìn Dư Tiêu Tiêu: “A Kiều và Triệu Cường kết hôn sao?”
Dư Tiêu Tiêu bình thản cười: “Đúng vậy, cuối cùng A Kiều cũng hiểu ra, em ấy nói với em, Triệu Cường là người đàn ông mà cô ấy thích nhất, với lại, làm người phải biết thân biết phận, có những vị trí không thể leo lên được, không bằng cùng người mình yêu bình đạm sống qua ngày”.