Lúc đi qua một ngã tư, Dư Tiêu Tiêu không để ý có một cụ già đang băng qua đường, đợi đến khi cô †a nhìn rõ là phía trước có người, mới bất ngờ đạp phanh nhưng đã muộn.
Dù cho chiếc xe đã giảm tốc độ, nhưng cụ già đó vẫn bị hất văng ra xa vài mét, túi khí an toàn cũng đã tự động bật ra, nhưng với lực va chạm mạnh, Dư Tiêu Tiêu cũng đau đến suýt ngất đi.
Chẳng bao lâu có một chiếc xe đi ngang dừng lại, có người đã gọi điện báo cảnh sát.
Dư Tiêu Tiêu nhịn đau với lấy điện thoại gọi cho Triệu Như, bất chợt thấy bụng dưới đau nhói. Dưới thân có một dòng nhiệt nóng ào ạt chảy xuống, cô †a theo bản năng nhìn xuống, chiếc váy màu kem đang mặc trên người lúc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng...
Dư Tiêu Tiêu thấy dưới thân đột nhiên không ngừng chảy máu liền bị dọa cho khiếp sợ, âm thanh của Triệu Như truyền đến, cô ta lập tức mất kiểm soát khóc thét lên: “Mẹ, cứu con, cứu con... con bị chảy rất nhiều máu, con sắp chết rồi...”
'Tại bệnh viện tư nhân.
Sắc mặt Triệu Như trắng bệch, nhìn chăm chăm vào ánh đèn đỏ trên cửa phòng mổ trước mặt.
Dư Tiêu Tiêu mang thai, vừa rồi vì bị tai nạn giao thông, đã bị sảy rồi.
Triệu Như lúc này đang vô cùng lo lắng, nếu như không phải biết con gái mình trước giờ chưa từng cùng Tiêu Định Bân lên giường, có lẽ bà ta đã thông báo cho toàn bộ người trong nhà họ Tiêu biết, huống chỉ đây còn là cơ hội tốt để con gái bà ta tranh thủ nhận được sự đồng cảm từ mọi người, để nhà họ Tiêu càng thêm thương xót Dư Tiêu Tiêu cô ta.
Nhưng hiện tại, điều Triệu Như quan tâm là việc Dư Tiêu Tiêu bị sảy thai tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, không thể lộ ra bất cứ thứ gì.
Cửa phòng mổ được mở bung, y tá tay dính đầy máu vội vã chạy ra: “Ai là người nhà của bệnh nhân, tử cung của bệnh nhân bị tổn thương quá nặng, chảy rất nhiều máu, cần tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung...”
“Cái gì?”, Triệu Như hét lên, bị một cơn choáng váng, ngồi bệt xuống ghế tựa đẳng sau.
“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân rất nguy kịch, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, người nhà hãy mau kí tên...”
“Không còn cách nào khác sao?”.
Không thể giữ lại tử cung sao? Con bé vẫn còn chưa sinh con mà...
Triệu Như năm chặt tay y tá, nước mắt liên tục trào ra: “Tôi đi cầu xin bác sĩ, nhất định không được cắt tử cung của con gái tôi, phải giữ lại tử cung...”
“Bác không nên làm chậm trễ thời gian nữa! Bệnh nhân mất máu trầm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng...”
“Vậy cứ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ tử cung đi”.
Dư Văn Xương vẫn im lặng nãy giờ mới mở miệng.
“Không được!”. Triệu Như khóc nấc lên: “Con gái tôi vẫn chưa kết hôn, chưa sinh con, nếu cắt bỏ tử cung thì sau này nó phải làm sao? Nó làm sao. kết hôn được...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!