Nam Khê kinh ngạc, cô thực sự không dự tính đến ông nội cô đã biết về việc Phương Thanh Liên trở về.
"Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý giấu ông."
"Đương nhiên ông nội biết cháu không muốn khiến ông lo lắng, nhưng bây giờ nó đã trở lại rồi, cháu đã nghĩ xem phải làm gì chưa?"
Phải làm gì?
Cô cũng muốn hỏi bản thân, còn có thể làm gì nhỉ?
Kỳ thực, từ lúc Phương Khánh Liên quay lại với Lục Kiến Thâm bắt đầu đề cập đến chuyện ly hôn, cô liền đã dùng hết mọi cách mà cô có thể dùng được rồi.
Cô cũng đã thăm dò, cũng đã níu kéo.
Nhưng cũng không thể giữ anh lại.
Một khi đàn ông quyết định ly hôn, thì dù ba đầu sáu tay cũng không níu kéo quay lại được.
Cô đã bất lực.
Cũng đã không còn bất cứ cách nào khác.
Nam Khê ngẩng đầu lên, đôi môi cũng hé mở rồi, thật ra cô muốn nói với ông nội: Không cần nữa, cháu đã quyết định hợp tan trong yên bình với Kiến Thâm, sắp ly hôn với anh ấy rồi.
Nhưng, khi nhìn mái tóc bạc phơ và khuôn mặt già cỗi của ông nội, tất cả lời cô muôn nói đều dồn hết trong lòng, tất cả không biết phải nói thế nào.
"Cháu gái, đang nghĩ cái gì vậy? Nếu như cần sự giúp đỡ của ông nội, nhất định phải nói với ông nội ngay lập tức."
"Hai năm trước, ông nội có thể đuổi người phụ nữ đó đi, hai năm sau, ông nội vẫn có thể đuổi người phụ nữ đó đi như cũ."
"Đừng." Nam Khê không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
Nếu Phương Thanh Liên rời đi rồi, Lục Kiến Thâm chắc chắn sẽ nghĩ đó là do cô xúi giục ông nội.
Cô là người đầy mưu mô, khóc lóc trước mặt ông nội, cho nên khiến ông nội đuổi Phương Thanh Liên đi.
Khi đó cô ấy dù có trăm cái miệng, cũng không kể xiết.
Nếu đã quyết định rời đi rồi.
Hà tất gì khiến hai bên khó xử như vậy.
Cô càng không muốn tự để lại hình ảnh một người phụ nữ độc ác, ghen tuông đố kị trong lòng Lục Kiến Thâm.
"Ông ơi, thật ngại quá, nhưng chuyện giữa cháu và Kiến Thâm, cháu muốn tự mình giải quyết với anh ấy."
Ông nội Lục thở dài, gật gật đầu: "Được rồi, ông nội đồng ý với cháu, nhưng cháu cũng phải hứa với ông nội, nếu như cháu cần ông nội giúp, cháu nhất định phải nói với ông nội."
"Vâng, ông nội ông yên tâm, đến lúc cháu cần, cháu chắc chắn sẽ nhờ ông giúp đỡ."
Cả ngày dài, Lục Kiến Thâm cũng không quay về.
Buổi tối, Nam Khê vừa tắm rửa xong, cửa vang tiếng lên.
Cô vẫn nghĩ là anh quay về rồi, vội vàng chạy tới mở cửa, nhưng phát hiện ra đó là Vân Thư.
"Mẹ, mẹ có chuyện gì kiếm con sao!"
“Kiến Thâm vẫn chưa quay về sao?” Vân Thư hỏi thẳng.
"Dạ, anh ấy vừa gọi điện thoại cho con rồi, nói trong công ty vẫn còn rất nhiều việc, có thể sẽ về trễ một chút."
Những lời đó của Nam Khê quả nhiên không thể qua mắt được Vân Thư.
“Hai đứa có phải cãi nhau không?” Bà lại hỏi.
Nam Khê biết không thể che giấu được, chỉ có thể gật đầu: "Có chút khó chịu, nhưng mẹ, mẹ đừng lo lắng, chúng con có thể giải quyết ổn thoả."
"Chuyện xảy ra ngày hôm qua, mẹ muốn xin lỗi hai đứa, vốn dĩ muốn tình cảm của hai đứa tiến thêm một bước, muốn để con có thai sớm hơn, không nghĩ tới lại biến khéo thành vụng, ngược lại làm hai con trở nên lạnh nhạt hơn."
Ngay khi Vân Thư nói, Nam Khê lập tức hiểu ra, biết rằng bà đang nói thuốc bỏ trong trong canh tối hôm qua.
"Mẹ, con biết mẹ là có ý tốt, con vậy làm sao có thể trách mẹ được!"
Sau khi tiễn Vân Thư đi, Nam Khê nằm trên giường.
Liếc nhìn điện thoại một cái, đã mười giờ rồi.
Anh ấy chưa quay về.
Đợi tròn hai hai tiếng đồng hồ, mười hai giờ, Lục Kiến Thâm vẫn chưa quay lại.