Sau khi nôn đi nôn lại nhiều lần, Nam Khê mới dễ chịu một chút.
Hít một hơi thật sâu, cô rửa mặt, sửa soạn trang điểm mới ra ngoài.
"Mẹ, khiến mẹ phải chê cười, vừa rồi có chút thất lễ."
Nam Khê nhìn Vân Thư ngồi trên ghế sô pha, vô cùng ngại ngùng.
Vân Thư chỉ cười: "Không sao."
Sau đó vẫy tay bảo cô qua đây ngồi, Nam Khê lập tức cẩn thận ngồi xuống bên cạnh bà.
Vì hồi hộp, trái tim cô đập thình thịch loạn xạ, ngay cả hơi thở cũng có chút không ổn, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, cô sợ nhất là mẹ chồng sẽ hỏi đến chuyện “nôn mửa”.
Nhưng sự việc vẫn cứ xảy ra đúng lúc như vậy.
Sau một lúc, giọng mẹ chồng vang lên bên tai cô: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ thấy con nôn có chút dữ dội, con có cần đi bệnh viện khám không?"
Trời ơi! Nam Khê kêu lên, thực sự sợ hãi không biết phải làm sao
"Mẹ, không sao, chỉ là không cẩn thận ăn phải trứng, hai ngày nay con cứ dị ứng suốt."
Nam Khê cố gắng để làm cho giọng nói và ngữ điệu bản thân hết sức tự nhiên, nhìn không ra bất kỳ sai sót nào.
“Lần sau cần cẩn thận một chút, dị ứng không phải chuyện nhỏ.” Vân Thư tưởng thật dặn dò, ngược lại cũng không suy nghĩ quá nhiều.
"Vâng, mẹ, lần sau con sẽ chú ý."
Tiếp theo, Vân Thư không vòng vo nữa, mà đi thẳng vào vấn đề
"Nếu tôi nhớ không lầm, ngày hôm qua là kỷ niệm hai năm ngày cưới của hai người."
“Vâng!” Nam Khê ngoan ngoãn gật đầu.
"Cả đời người này, sẽ gặp được nhiều loại người, có người, cả đời không thể gặp; có người, chỉ có duyên lướt qua nhau, chẳng dễ dàng gì thành vợ thành chồng, nếu các con đã đăng kí kết hôn thành vợ chồng, cần phải trân trọng tốt đoạn duyên phận này. "
"Người ta đều nói thà phá hủy mười ngôi đền, còn hơn một cuộc hôn nhân, nếu đã còn yêu, cần dành thời gian suy nghĩ, cố gắng nắm chắc. Về phần Phương Thanh Liên, con sợ cô ta làm gì, không chỉ riêng tôi, toàn bộ Lục gia, ông nội và cha của con, không một ai thích cô ta, không một người đồng ý cô ta bước vào. Chúng ta đều là lực lượng vững chắc nhất của con.
Những lời của Vân Thư khiến Nam Khê cảm giác nước mắt rưng rưng ngấn lệ.
Mặc dù mẹ cô đã mất nhiều năm, cha cô chưa bao giờ dành cho cô bất kỳ tình yêu thương phụ tử nào, nhưng cô may mắn xiết bao, khi có thể gả vào Lục gia
Họ không những không ghét bỏ cô, trái lại còn thương cô, nuông chiều cô, bảo vệ cô và yêu thương cô.
Ân tình này, kiếp này cô không thể báo đáp.
"Mẹ, con biết, con sẽ trân trọng."
“Thật sự biết sao?” Vân Thư đột nhiên nhìn cô, ánh mắt trở nên sắc nhọn: “Mẹ thấy là các con không biết, nếu đã biết thì sẽ không tuỳ tiện đề cập chuyện ly hôn sao?
"Đừng nghĩ rằng mẹ không biết con và Kiến Thâm trong lòng bàn tính cái gì, ông nội sắp tới tổ chức sinh nhật lần thứ 80, sức khỏe ông ấy không tốt, nếu các con dám làm gì chọc giận ông ấy, mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hai con, có ý nghĩ gì đều sẽ bị mẹ gạt bỏ, nhai vỡ nuốt ngược vào bụng.
Nam Khê bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được nhìn bà: "Mẹ, làm sao mẹ ... biết được?"
Đến cuối cùng, giọng Nam Khê nhỏ như tiếng ruồi muỗi.
Cô cũng cúi đầu xuống, tuyệt nhiên không dám đối mặt với mẹ chồng.
Vân Thư thở dài: "Bất luận lấy con vì cái gì không quan trọng, nếu đã kết hôn rồi, có giấy đăng ký kết hôn, thì các con đã là vợ chồng, đã là vợ chồng thì nên trân quý. Mẹ trông các con mau mau sinh cho mẹ một đứa cháu. "
Trước khi đi, Vân Thư lại dặn dò: "Đừng suy nghĩ nhiều, sống thật tốt, hy vọng lần sau gặp mặt, các con có thể dẹp bỏ quan niệm này."
Nói xong, bà thậm chí không ăn, đường đột bỏ đi.