Chương 644
“Mẹ nó chứ.” Đỗ Thanh Hoa gào lên: “Không biết đứa nào lương tâm bị chó ăn mà tự nhiên lại đi hạ độc người ta như vậy. Nếu để tớ bắt được thì chắc chắn tớ sẽ tống kẻ đó vào đồn cảnh sát khiến cả đời này kẻ đó cũng không thể đi ra ngoài được.
“Cô có thấy phiền không?” Đột nhiên có một người còn gào to hơn cô: ‘Câm miệng cho tôi!”
Tất cả mọi người đều giật nảy mình, họ nhìn về phía phát ra giọng nói thì thấy đôi mắt đỏ rực như thể muốn ăn thịt người của Trịnh Hoàng Sơn.
“Tôi cứ không câm miệng đấy!” Vốn dĩ ngay từ đầu Đỗ Thanh Hoa đã nghi ngờ ông ta, bây giờ ông ta lại còn gào lên với cô ấy ở trước mặt nhiều người như vậy nên cô ấy cảm thấy không vui ngay tức khắc: ‘Ông là cái gì mà dám bảo tôi câm miệng? Tôi chọc ông cái gì à?”
“Con nhóc lỗ mãng này là con cái nhà ai vậy?” Trịnh Hoàng Sơn nheo hai mắt lại: “Người đâu, đuổi nó ra ngoài mau lên.
Nam Mạc Bá đứng lên trước khi ai đó kịp đuổi Đỗ Thanh Hoa ra ngoài: “Hóa ra đây chính là nề nếp của nhà họ Trịnh đấy hả? Đuổi khách ra ngoài?”
“Cậu là ai nữa vậy?” Đầu Trịnh Hoàng Sơn như muốn nổ tung ra, toàn bộ tính toán của ông ta đều loạn hết cả lên nên ông ta đang không tìm được nơi để trút giận: ‘Người như các cô các cậu mà cũng dám nhận là khách của nhà họ Trịnh chúng tôi hả?”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.
“Chúng tôi không xứng? Vậy ai mới xứng đây?” Nam Mạc Bá vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng lời nói thì vô cùng sắc bén: “Cậu cả nhà họ Hà hay cô lớn nhà họ Hà mới xứng hả?”
“Ai da, anh đừng nói nữa.” Đỗ Thanh Hoa giả vờ khuyên nhủ: “Kẻo lại đụng chạm đến nỗi đau của người ta bây giờ.
Ai đó cứ tưởng bản thân đã đón tiếp được khách quý nhưng nào ngờ… chậc chậc, tiếc thật đấy.”
“Người đâu? Người đâu! Mấy người chết ở đâu rồi?” Trịnh Hoàng Sơn nổi trận lôi đình, ông ta không thèm để ý xem đây là nơi nào nữa mà gào âm lên: “Lời nói của tôi không còn trọng lượng nữa rồi đúng không? Rốt cuộc ai nuôi các người để bây giờ các người trở nên vô dụng như thế này hả?”
“Chú Sơn.” Hà Minh Viễn không chịu được nữa nên anh nhẹ nhàng đứng ra nhắc nhở một câu: “Dì Tuyết vẫn đang ở bên trong, chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy kịch đâu.”
“Ai quan tâm…” Vốn dĩ ông ta đang định tiếp tục nổi trận lôi đình nhưng đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Hà Minh Viễn nên ông ta đành nuốt câu tiếp theo xuống.
Đúng lúc đó thì Trân Nam Phương cũng tranh thủ ra hiệu cho Đỗ Thanh Hoa và Nam Mạc Bá rằng hai người đừng chọc Trịnh Hoàng Sơn tức giận nữa.