Chương 393
Thực ra, mặc dù Hà Minh Viễn không vui, nhưng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì cả.
“Mau về sớm đi.” Trần Nam Phương nhàn nhạt nói: “Đừng chậm trễ việc tiêu khiển của anh ấy.”
“.” Minh Phúc sững sờ nhìn về phía cô, lời này quả thật hơi nghiêm trọng rồi: “Mợ ba, cậu ba thực sự đang bận mà.”
“Vậy không phải là định đi đến Đế Hào uống rượu với người ta sao?”
Minh Phúc thầm nghĩ xong rồi, có phải mợ ba của anh ta nghe được cái gì gây hiểu lầm hay không?
Anh ta vừa định mở miệng giải thích thì chợt nghe di động vang lên, đầu bên kia truyên đến giọng nói đạm mạc của Hà Minh Viễn.
“Ở đâu rồi? Không muốn làm việc nữa là?”
“Cậu Ba, tôi vê ngay đây “Thích ở ngoài như vậy thì cũng đừng quay lại nữa.”
“…” Minh Phúc thật sự muốn khóc, anh ta nhấc tay thề, tất cả những gì mình làm đều là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của cậu ba thôi mà.
Trân Nam Phương đứng cách Minh Phúc không xa, nghe được rõ ràng rành mạch toàn bộ lời của người nào đó, Ị”
trong lòng không khỏi lại tê rần, anh đây là mượn lời nói với Minh Phúc để chỉ mình đúng không?
“Anh mau quay về đi.” Cô dời mắt: “Tôi nghĩ cấp dưới của tổng giám đốc Minh Viễn nhiều như vậy, khẳng định có thể tìm được người xem báo cáo thích hợp hơn nhiều.”
Nói xong liền quay mặt sang chỗ khác.
Minh Phúc nản lòng thoái chí rời đi, anh ta phải đến trước mặt cậu chủ nhà mình nhận tội “bận rộn” lần này.
Phòng bệnh lại rơi vào im lặng lần nữa, một lát sau, Đỗ Thanh Hoa đi đến, cô ấy ôm lấy Trân Nam Phương: “Nam Phương, đàn ông ấy, phải tỏ chút thái độ thì mới ngoan ngoãn được.”