Hắc Trịnh Tử Nam quay người lại nhìn Lục Tư Thần cười khinh bỉ, nụ cười này như muốn nói rằng Lục Tư Thần không biết lượng sức, lại dám đi tranh Nguyệt Linh với cậu. Lục Tư Thần không kém cạnh gì, cười nhếch mép đầy ẩn ý, nụ cười này cũng muốn nói rằng Hắc Trịnh Tử Nam đã quá khinh người.
Nguyệt Linh quay lên nhìn Hắc Trịnh Tử Nam sau đó đi lại gần Lục Tư Thần.
- "Anh không sao chứ học trưởng Lục? Bạn của em tính tình hơi nóng nên mong anh thông cảm"
Nguyệt Linh nói xong thì cúi đầu xin lỗi, Lục Tư Thần chỉ gật đầu. Lục Tư Thần tha lỗi cho Hắc Trịnh Tử Nam sao? Thật nực cười! Lỗi của Hắc Trịnh Tử Nam đến đời con đời cháu Lục Tư Thần cũng chưa chắc gì đã tha.
Còn về phía Hắc Trịnh Tử Nam, rõ ràng cậu không làm sai nhưng nếu Nguyệt Linh nói cậu sai thì cậu sẽ nhận mình sai.
Nguyệt Linh ngẩng mặt lên nhìn Lục Tư Thần rồi cười, sau đó liền đi lại nắm tay Hắc Trịnh Tử Nam chạy ra sân trường, chạy một hồi thì Nguyệt Linh dừng lại ở một gốc cây cổ thụ có tán lá to, trên cây cổ thụ đó có một số nhành hoa màu hồng tựa như hoa anh đào. Điều đó làm cho Hắc Trịnh Tử Nam nhớ lại chuyện của 8 năm về trước, đó có vẻ như là một ngày không thể nào quên đối với cả Nguyệt Linh và Hắc Trịnh Tử Nam.
- "Tại sao cậu lại đánh học trưởng Lục?" - Nguyệt Linh bỏ tay Hắc Trịnh Tử Nam ra rồi nói.
- "Tớ không đánh anh ta, là anh ta đánh tớ trước. Theo bản năng thì tớ phải đánh lại"
- "Nhưng anh ấy dù gì cũng lớn hơn cậu, cậu làm như vậy là sai!" - Nguyệt Linh tức giận nói.
- "Cậu lo cho anh ta à?"
- "Ngoài cậu ra…tớ còn có thể lo cho ai đây?"
Hắc Trịnh Tử Nam bất ngờ với câu trả lời của Nguyệt Linh, thường thì khi tức giận Nguyệt Linh sẽ làm trái ý cậu, làm cho cậu tức điên lên, nhưng tại sao bây giờ Nguyệt Linh lại không như vậy nữa?