Cho đến tận khi tôi ngồi trong đồn cảnh sát, mắt to trừng mắt nhỏ với Chu Dịch Nhiên, tôi mới ý thức được lời hắn nói lúc kết thúc chương trình nghĩa là gì.
Ở trước mặt hắn, cảnh sát lục ra được acc clone của tôi, khôi phục tất cả ghi chép tám chuyện của tôi và Chu Dịch Nhiên.
Ở ngay trước mặt hắn, cảnh sát lại khiếu nại tài khoản game của tôi để nó trở lại.
Bằng chứng như núi, dù bây giờ tôi muốn chạy cũng không chạy được.
Tôi vạn lần không ngờ tới, Chu Dịch Nhiên vì để tìm ra tôi mà không tiếc báo cảnh sát, bảo rằng tôi lừa tiền hắn.
Số tiền rất lớn, cảnh sát không thể không lần ra manh mối, tìm đến tôi ngay trong đêm.
Sau khi tìm được tôi, hắn còn nói muốn tự mình giải quyết vấn đề, dẫn theo tôi ra ngoài.
Lăn lộn trong cục cảnh sát đến hơn nửa đêm, lúc ra khỏi cục cảnh sát, tôi mới cảm nhận được gió lạnh mùa đông lạnh thấu xương nhường nào.
Lúc tới tôi còn chẳng kịp mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng manh đứng trong gió rét, giờ phút này bị cóng đến mức răng run lập cập, hận không thể cắn chít Chu Dịch Nhiên.
Tôi xoa xoa tay, hơi rụt cổ, muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây, nhưng Chu Dịch Nhiên lại túm mũ len kéo tôi trở về.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác lông ấm áp phủ lên người tôi.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn.
Chỉ là khoảnh khắc đối mắt chẳng biết làm dây thần kinh nào của Chu Dịch Nhiên bị đứt nữa.
Hắn níu cổ tay tôi lại, nói linh tinh lừa tôi đến một góc vắng vẻ.
Không đợi tôi kịp phản ứng đã bị hắn đè lên tường, một nụ hôn nóng bỏng ướt át rơi xuống môi tôi.
Tình cảm bị đè nén nhiều ngày rốt cuộc cũng được giải phóng, hắn hung ác hôn tôi, trằn trọc trên môi tôi, hơi thở nóng bỏng và hỗn loạn hòa quyện khiến người ta không phân rõ được.
Tôi liều mạng muốn đẩy hắn ra, hắn lại trở tay đè hai tay tôi lên tường, thanh âm mơ hồ không rõ nói: “Sao lại chặn anh*.”
*Từ đây đổi xưng hô nha.
Tôi không biết rốt cuộc hắn có muốn tôi trả lời hay không, từ đầu đến cuối vẫn im lặng dán môi mình lên môi tôi, khiến tôi không tài nào nói chuyện được.
Cho đến khi tôi cắn môi dưới của hắn, hắn ăn đau nên tách ra thì tôi mới có cơ hội mở miệng nói chuyện.
“Chặn anh cũng cần lý do hả?”
Hắn như bị lời nói của tôi ảnh hưởng, trong mắt đầy sự tổn thương.
Chu Dịch Nhiên trên màn ảnh rộng sẽ không bao giờ lộ ra biểu cảm như vậy.
Hắn vẫn luôn là người cao ngạo, không coi ai ra gì. Giờ phút này cứ như chú chó lang thang không nơi nương tựa, đáng thương mà nhìn tôi.
“Vì anh không đáp lại lời tỏ tình của em nên em tức giận ư?”
Tôi bình tĩnh dời mắt: “Không, tôi đây không thù dai.”
“Anh không tin.” Chu Dịch Nhiên lách qua đối diện với gương mặt tôi.
“Em nói mình không thù dai, vậy tại sao đến giờ em vẫn giận anh chứ?”
“Tôi không có giận, tôi chỉ không thích anh mà thôi.”
Biểu cảm của Chu Dịch Nhiên hơi đóng băng trong một chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy tay tôi, chậm rãi đan xen mười ngón tay với tôi.