Khắp hội trường, e là ngoài Lục Đông Thâm ra, tất cả đều đang mải thảng thốt.
Những phóng viên ngồi trong phòng - những người sớm nhận định Hạ Trú đã chết.
Thai Nghiệp Phàm và Trần Du.
Kích động nhất phải nói tới Nguyễn Kỳ, cô ấy gần như đứng bật dậy theo phản xạ, nhìn Tưởng Ly chằm chằm, ánh mắt vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
Còn Dương Viễn thì trợn tròn mắt, nhìn thấy cô như gặp phải ma vậy, nét mặt khó tin.
Các phóng viên được Tưởng Ly cho phép vào trong hội trường đều đi phía sau và hai bên của Tưởng Ly. Tưởng Ly bước những bước nhẹ nhàng về phía trước, những ánh đèn flash xung quanh đung đưa sáng trắng. Khoảnh khắc này, Tưởng Ly thậm chí còn rực rỡ hơn một ngôi sao.
Cho đến khi Tưởng Ly bước lên bục khách mời, Lục Đông Thâm mỉm cười đưa tay về phía cô. Cô chìa tay ra, anh liền kéo cô tới bên cạnh.
Dương Viễn cũng đã cất biểu cảm như gặp ma của mình đi. Thấy vẻ mặt điềm nhiên của Lục Đông Thâm, bao nhiêu chuyện quá khứ dâng hết lên trong lòng, những ngờ vực và nghi hoặc trong đầu anh ấy giống như bị nổ tung, sáng tỏ. Anh ấy nghiến răng kèn kẹt, nghĩ thầm: Hay lắm Lục Đông Thâm! Hay lắm Tưởng Ly!
Nhất là sau khi nhìn thấy cả Cận Nghiêm cũng âm thầm theo sau cô đi vào hội trường, anh ấy càng hằn học bổ sung thêm một câu: Hay lắm Cận Nghiêm!
Anh ấy đứng lên, vờ cười đùa ngoài mặt nhìn Tưởng Ly chằm chằm và nói nhỏ: "Có phải anh nên biết điều nhường một chỗ cho em không?"
Tưởng Ly cười rất thân thiện: "Vậy thì phải cảm ơn phó tổng giám đốc Dương rồi."
Dương Viễn cũng nở một nụ cười ấm áp, kỳ thực những gì hiển hiện trong ánh mắt đều là: Hai người cứ chờ đó! Chuyện này chưa xong đâu!
Tưởng Ly ngồi vào vị trí của Dương Viễn.
Dương Viễn cũng vui vì được nhàn tản, ngồi xuống dưới, ngước mắt lên đón đợi màn kịch trên sân khấu. Không sai, là màn kịch, hơn nữa còn có sự phối hợp diễn xuất của một ảnh đế và một ảnh hậu, tiếp theo đây chắc chắn đặc sắc vô cùng.
Nếu đã không liên quan gì tới anh ấy thì anh ấy làm khán giả một lần là được rồi.
E rằng người đang lửa giận bừng bực nhất vào lúc này, thầm chửi rủa người ta trong bụng chính là đổng sự Từ rồi.
Vốn dĩ mọi chuyện bề ngoài đã bị đổng sự Từ dẫn dắt khéo léo, cuối cùng lại bị phá hết kế hoạch. Những người tinh mắt chỉ cần nhìn thoáng qua đều hiểu rõ, trong buổi họp báo này, ai ai cũng mang trong lòng một âm mưu.
Nhưng đám phóng viên chẳng hơi đâu ngồi phân tích những xảo quyệt gian trá bên trong, họ dồn toàn bộ sự chú ý vào Tưởng Ly. Ngay cả những người theo vào sau cũng như ong vỡ tổ, bày ra tư thế sốt sắng muốn hỏi.
Tưởng Ly nhẹ nhàng hỏi ngược lại họ: "Cứ đi vào sa mạc thì chắc chắn sẽ chết à?"
Câu hỏi này khiến họ không hiểu. Họ đề cập tới chuyện cô đã mất tích bốn tháng trời, Tưởng Ly chỉ cười khẽ: "Tôi gặp một số trở ngại nhỏ trong sa mạc nhưng cũng không khoa trương như mọi người nghĩ. Chẳng phải bây giờ tôi vẫn đang sống sờ sờ trước mặt mọi người sao? Lẽ nào mọi người nghi ngờ cả một người còn đang sống?"
Nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như đã trở lời thắc mắc của mọi người, cũng giống như chưa hề nói gì cả.
Cảm giác như đấm vào bịch bông này khiến đám phóng viên cảm thấy rất thất bại, ai nấy đều muốn vò đầu bứt tai.
Lục Đông Thâm ngồi bên cạnh Tưởng Ly, nghe ngữ khí ngạo mạn đến mức khiến đối phương muốn đấm cô mà chẳng thể làm được gì, anh quả thực muốn cười nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Anh không vội lên tiếng nói đỡ cho cô, dù sao thì cô cũng chẳng chịu thiệt được.
Trong suốt quá trình này, Lục Đông Thâm chỉ nắm chặt tay cô, không hề buông ra.
Có phóng viên hỏi: "Nếu đã như vậy thì Nhiêu tổng của tập đoàn Hoa Lực đâu? Sao không thấy anh ấy lộ diện? Không phải đã gặp nguy hiểm gì rồi chứ?"
Câu hỏi này đánh trúng tâm lý của một người, Nguyễn Kỳ.
Cô ấy nhìn Tưởng Ly chằm chằm đầy căng thẳng, lòng xáo trộn rối bời.
Tưởng Ly hỏi lại một câu với nét mặt "ngây thơ" xen lẫn khó hiểu: "Vì sao Nhiêu tổng lại gặp nạn được? Hôm nay là buổi họp báo của Lục Môn, có liên quan gì tới Hoa Lực đâu? Vì sao anh ấy nhất định phải lộ diện? Nếu nhất quyết muốn lôi kéo quan hệ, thì anh ấy cùng lắm chỉ là đối tác làm ăn. Vào những tình huống như thế này, tôi nghĩ cách làm thông thường nhất là thể hiện thái độ từ xa hoặc gửi tới một lời chúc, cổ vũ mọi người cùng nỗ lực gì gì đó..."
Hả?
Câu trả lời của Tưởng Ly khiến tất cả phát rồ...
Đám phóng viên bối rối: "Nghe tin đồn bốn tháng trước, Lục phu nhân và Nhiêu tổng hẹn nhau trước sau về Trung Quốc, rồi lại cùng gặp nạn trong sa mạc. Bây giờ Lục phu nhân đã xuất hiện, bình an vô sự, vậy tung tích của Nhiêu tổng thì sao?"
"Câu hỏi này có hai điểm sai lầm." Tưởng Ly sửa lại như đúng rồi: "Thứ nhất, bốn tháng trước tôi có về Trung Quốc, nhưng Nhiêu tổng có vẻ nước cùng hay không thì tôi không rõ. Thế nên cụm từ "hẹn nhau" không thích hợp; Thứ hai, sao hả, Nhiêu tổng cũng vào sa mạc? Về chuyện này, tôi thật sự không biết gì hết."
Cả hội trường xôn xao.
Có người sốt sắng: "Nhưng có tin đưa rằng hai người đều vào sa mạc và đều gặp nạn, nhà họ Nhiêu và Lục Môn đều cử đội cứu hộ vào đó ứng cứu, không phải sao?"
"Ồ..." Tưởng Ly làm ra vẻ bàng hoàng tỉnh ngộ: "Tôi có đọc được những bài báo như vậy. Nhưng vấn đề là, chúng từ đâu mà ra? Nghe tin đồn nhảm hay dựa vào mấy báo lá cải khác? Có vị phóng viên nào ngồi tại đây tận mắt chứng kiến vụ tai nạn trong sa mạc không? Hay mọi người đã phỏng vấn được nhà họ Nhiêu hoặc Lục tổng, chính miệng họ thừa nhận việc cử đội cứu hộ?"
Một loạt những câu hỏi liên tiếp khiến các phóng viên á khẩu.
Phải, không có phóng viên nào trực tiếp có mặt tại hiện trường, cũng giống như không có bất kỳ ai bắt được khoảnh khắc phu nhân nhà họ Lục và tổng giám đốc Hoa Lực cùng vào sa mạc.
Tin tức họ gặp nạn quả thực được đồn ra ngoài, nguồn gốc của thông tin có lẽ không sai được. Nghe nói lúc đó có không ít vệ sỹ chờ đợi tập hợp trong sa mạc, sự tham gia của bao nhiêu con người như vậy sao có thể giấu được người bên ngoài. Thế nên các phóng viên mới liên tục đưa tin mà không tỏ thái độ nghi ngờ.
Bây giờ phỏng vấn sao?
Họ không vào được.
Cái gọi là "không vào được" là vì lối vào ngay trước sa mạc đã bị phong tỏa, nghiêm cấm phỏng vấn và ghi hình, chính vì vậy, mới càng khiến phóng viên tin chắc họ cùng gặp nạn.
Quả thực không một ai chụp được cảnh đội cứu hộ ra ra vào vào, còn không tiến lại gần hiện trường thì chụp làm sao? Hơn nữa việc dâu trưởng của Lục Môn không lộ mặt, Hoa Lực từ chối phỏng vấn... tất cả đều khiến họ bị rơi vào thế bị trước một loạt câu hỏi của phu nhân nhà họ Lục.
"Nhưng mà, nhưng mà..." Vẫn có người cố giãy giụa: "Lúc tin tức giăng đầy trời, Lục tổng và Lục Môn cũng không hề ra mặt thanh minh."
Tưởng Ly cười hỏi: "Nhưng họ có ra mặt thừa nhận không?"
Một câu hỏi đã khiến đám phóng viên suy sụp.
Lục Đông Thâm ngồi bên quả thực không nhịn được, chống tay một lên trán cúi đầu cười khẽ, còn không được cười quá to, nếu không thì coi như thông đồng với màn cãi lý của Tưởng Ly. Tuy rằng anh tuyệt đối tin tưởng không một phóng viên nào có mặt tại đây tin lời Tưởng Ly nói, họ biết rõ cô đang khoác lác trắng trợn, nhưng như vậy thì sao chứ? Không đưa ra được chứng cứ xác đáng, không giành được nguồn tin bài đầu tiên, chỉ có thể để mặc cho Tưởng Ly ba hoa bốc phét.
Cô gái của anh chính là loại người vô lý nhưng vẫn chém được vài phần như vậy.
Nguyễn Kỳ chứng kiến cảnh trước mắt, trong lòng càng hồ nghi. Cô ấy không hiểu rốt cuộc Tưởng Ly đang có dự tính gì trong lòng. Nhưng cô ấy tin tưởng, chuyện Tưởng Ly thoát khỏi nguy hiểm, Lục Đông Thâm đã biết từ lâu. Xem ra, chẳng biết từ khi nào, hai người họ đã cùng lên một kế hoạch tỉ mỉ, nhưng vì sao phải làm vậy thì cô ấy không rõ.
Còn đổng sự Từ bị bỏ mặc một bên thì mặt đã biến sắc. Câu nói của Tưởng Ly nghe kiểu gì cũng thấy vô lý, nhưng ông ta đột nhiên hiểu ra. Không, có thể nói khoảnh khắc Tưởng Ly xuất hiện tại đây, ông ta đã hiểu, tất cả đều là cái bẫy Lục Đông Thâm giăng ra!
~Hết chương 657~