Hai người trước sau đến mở quan tài đều chịu thiệt vì khinh địch, ăn phải đòn đau, ngã xuống đất nhất thời chưa thể dậy ngay được.
Người đứng đầu vung tay, mấy người còn lại lập tức bao vây lấy Lục Đông Thâm và Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đứng tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn tình hình trước mắt, âm thầm tính số người trước mắt.
Không ít không nhiều, võ nghệ đều không tệ, họ muốn giành được một con đường sống là không dễ dàng.
Tưởng Ly thì liếc nhìn giày của họ, ai nấy đều đi bốt quân đội, đầu bốt đều bọc kim loại, bị bọn họ đá một nhát là xương cốt gãy chắc. Cô đang mải nghĩ thì nghe thấy Lục Đông Thâm hạ thấp giọng nói: "Tới cuối cùng nếu chúng vẫn không đạt được mục đích là sẽ nổ súng, cẩn thận." Nói rồi, anh nhét con dao vừa giành được vào trong tay cô.
Một con dao găm ngắn, rất có trọng lượng, không khó tưởng tượng nó đã dính bao nhiêu máu, chỉ cầm như thế này thôi Tưởng Ly dường như cũng ngửi thấy mùi tanh của máu. Cô nghe xong, âm thầm sửng sốt, nổ súng...
Đúng là có khả năng này.
Một khi bọn chúng không thể tốc chiến tốc thắng, thì nổ súng trực tiếp là cách nhanh nhất.
Đám người như chúng muốn giết người phải xem hoàn cảnh. Ở một nơi như Tần Xuyên này, không thích hợp gây động tĩnh quá lớn, dù sao một khi kích động dân làng vây tới xem, thì sẽ bạo lộ quá nhiều. Tưởng Ly cảm thấy may mắn vì đây là Tần Xuyên, họ không dám tùy tiện nổ súng, bằng không cô và Lục Đông Thâm có thể đến cả nước xoay chuyển cũng không còn.
Tình cảnh này đối với Tưởng Ly mà nói không xa lạ, cũng không khiến cô sợ sệt.
Nhớ lại năm xưa khi ở bên cạnh Đàm Chiến*, cô cũng không ít lần trải qua những tình thế kiểu này, tuy rằng trước kia không phải là đám lính đánh thuê nhưng tâm lý muốn trừ khử họ thì y như nhau. Tưởng Ly cảm thấy mình đã lâu lắm không đánh cả đám rồi, cô giơ ngang con dao trước ngực, ánh dao sắc lẹm rọi sáng bừng mắt cô.
*Thông báo của Tầm: Vì trước đó có nhiều độc giả phản ánh tên Đàm Diệu Minh nghe có vẻ giống một người tuổi đã cao, nhưng trên thực tế khi xây dựng thì nhân vật này tuổi tác không quá cao, cũng là một soái ca, thế nên đổi tên thành Đàm Chiến trong bản xuất bản tại Trung Quốc để phù hợp với tuổi tác, diện mạo và tính cách của nhân vật hơn / Để sau này sách xuất bản ra mọi người không bỡ ngỡ nói ra nói vào, mình sẽ đổi ngay từ bây giờ, sau này edit lại phần đầu truyện mình cũng sẽ dần dần sửa lại.
Sát khí dần dần dâng lên trong ánh mắt cô, chất chứa cả sự tàn nhẫn. Cô nheo mắt với người của đối phương, quát: "Tới đây!"
Người đứng đầu ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều xông lên.
Khí thế bừng bừng, quyền cước kung fu quả thật dữ dội.
Ngoại trừ hai người trước đó bị đá, Lục Đông Thâm và Tưởng Ly coi như phải một đánh bốn. Có mấy lần lưỡi dao sáng suýt nữa đâm xuyên tim Tưởng Ly, đều bị Lục Đông Thâm cản lại. Cũng có mấy lần có người định lén lút đột kích sau lưng Lục Đông Thâm lại bị Tưởng Ly một dao đâm qua ngăn cản nguy hiểm.
Có người công kích Tưởng Ly. Tưởng Ly nhanh nhẹn né tránh con dao. Cô quét con dao trong tay mình, đối phương cũng né cực nhanh. Lại có một sát thủ khác xông lên, một đấm trúng bụng Tưởng Ly. Cô kêu hự lên một tiếng đau đớn, khuỵu hông xuống, con dao trong tay vụt sáng, khuỷu tay dùng sức, đâm thẳng con dao vào bắp đùi đối phương, khiến đối phương tru lên đau đớn.
Đôi bốt quân đội ngay sau đó được đá cao lên. Tưởng Ly bị hạn chế trong phạm vi nhất định, phải áp sát người xuống đất, đá hai chân lên cao, trượt cả người ra ngoài. Cú đá của đối phương bị hụt, cứ thế trúng thẳng vào cánh cửa, làm thủng một lỗ trên cửa. Tưởng Ly trượt ra ngoài cũng chưa ăn toàn, lại có một con dao khác bồi tới. Tưởng Ly không còn dao, muốn tay không giành giật là vô ích, dù sao thì xét về sức vóc cô không bằng đám người này, mấy lần định giành dao đều không làm được.
Đối phương chém từ trên đỉnh đầu của cô xuống, phía dưới Tưởng Ly phản ứng tốc độ, hai tay cuộn lại thành nắm đấm đan chéo hướng lên trên chống đỡ đối phương, chân trái đá mạnh vào bụng nhỏ của đối phương. Đối phương đau đớn, cô nhân cơ hội ấy nhảy lên, tay phải làm thành chưởng chém vào cổ đối phương.
Trên ngực và cổ của con người có rất nhiều điểm yếu, nhất là phần cổ. Một chưởng chém xuống đánh trúng vào vị trí động mạch. Đối phương lập tức đầu váng mắt hoa, loạng choạng ngã gục. Nhưng Tưởng Ly quên phía sau lưng, khi có tia sáng lạnh đập vào khóe mắt cô thì đã muộn.
Nhưng cô chưa kịp lên tiếng đã cảm giác có một nguồn sức mạnh kéo mình ra.
Cô quay đầu lại nhìn thì là Lục Đông Thâm.
Lưỡi dao quá nhanh, nhanh tới mức anh chỉ kịp đỡ cho cô. Lưỡi dao đó đâm thẳng vào sau lưng anh. Tưởng Ly chỉ cảm thấy máu xông lên não, đang định ra tay thì Lục Đông Thâm đã nhanh hơn, giơ cao con dao trong tay, đâm bị thương đối phương, rồi rút mạnh dao ra, tiếp tục bồi một cú đá vào chân.
Cú đá ấy rất ác, Tưởng Ly nghe được cả tiếng xương đối phương kêu rắc một cái.
Lục Đông Thâm vòng tay ra sau rút dao, máu trào ra ngoài, anh không quan tâm được, nhét dao cho Tưởng Ly.
Đối phương đông người, còn to cao, vài người ngã xuống lại có vài người khác nhào tới. Quần áo của Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều dính máu. Có máu của họ, cũng có máu của đối phương. Cả hai đều bị thương, tuy không phải vết thương trí mạng nhưng cũng làm mất máu mất sức, cả hai đều bị dồn tới chân tường.
Người dẫn đầu đánh rất hăng, Lục Đông Thâm chỉ giao đấu với hắn ta cũng mất rất nhiều thời gian, nói chi tới việc mất sức đối phó cả những người khác.
Thể lực của Tưởng Ly sắp cạn, mặt cô cũng dính máu, cằm dính máu. Cô giơ tay lên cọ, mùi máu xộc thẳng vào mũi. Ngay sau đó cô chống vào tường, thở hồng hộc: "Xem ra vương bài của chúng ta đến có hơi chậm đó, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng vương bài đâu, anh ấy định đợi tới thu dọn xác cho chúng ta hay sao?"
Lục Đông Thâm thở dốc một hơi, nhìn chằm chằm tên sát thủ đang đợi thời cơ xông tới, ánh mắt như sói, lẩm bẩm: "Trong tình hình này, bớt chết được ai tốt người ấy."
Một câu nói khiến cổ họng Tưởng Ly thắt chặt lại. Cô nắm chặt chuôi dao, nghiến răng: "Em không tin, đàn sói em còn có thể xông ra được, hôm nay lại phải chết ở đây?"
"Không chết đâu." Lục Đông Thâm nói chắc như đinh đóng cột. Dứt lời, anh vung cánh tay, cánh tay cầm dao chặn trước mặt cô.
Hốc mắt Tưởng Ly nóng rực lên.
Ngay sau đó có vài sát thủ lao lên, người đi đầu khí thế mạnh mẽ, con dao sang lên vẫn còn đung đưa một giọt máu.
Khi con dao rơi xuống, bỗng nhiên có một viên đá từ ngoài cửa bay vào, nhầm chuẩn xác vào cổ tay của đối phương. Lực của nó không hề nhẹ, cộng thêm viên đá có góc cạnh, hoàn toàn đủ khiến đối phương bị tê gân, thậm chí không cầm vững dao nữa, nó rơi leng keng xuống đất.
Người dẫn đầu quay lại nhìn, sắc mặt sa sầm lại.
Tưởng Ly cũng liếc nhìn ra ngoài, bỗng nhiên lòng như nổ pháo, vương bài của họ quả nhiên đến rồi!
Cô cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ mong chờ sự xuất hiện của Nhiêu Tôn như hôm nay.
Đợi chút...
Trái tim Tưởng Ly nhảy dựng lên, hai mắt cô rực sáng. Cô gái đi phía sau Nhiêu Tôn... là Nguyễn Kỳ!
Đúng là cô ấy rồi, cô ấy thật sự đang ở Tần Xuyên!
Không kịp hàn huyên chuyện cũ, mà trong tình cảnh này cũng không cần hàn huyên. Trong mắt sát thủ, ai xuất hiện là giết kẻ đó, đến hai người thì giết cả đôi. Việc Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ xuất hiện có thể làm xoay chuyển cục diện, bọn chúng sẽ không mềm lòng.
Nhưng cũng sẽ không lãng phí thời gian nữa. Tất cả bọn chúng lần lượt thò tay vào trong ngực.
Bên này, Lục Đông Thâm quát to một tiếng: "Cẩn thận!"
Đạn bay như tên bắn.
Là súng giảm thanh, giết người trong im lặng.
Lục Đông Thâm nhanh tay nhanh mắt đè chặt Tưởng Ly xuống đồng thời trốn ra sau quan tài. Thân quan tài bị những viên đạn xuyên thủng lỗ chỗ. Nhiêu Tôn cũng theo đà kéo Nguyễn Kỳ vào lòng mình, nhanh chóng né vào sau bức bia đá được dựng giữa sân, chửi mắng từ xa: "Chuyện quái gì thế này? Ông chưa đến thì còn dùng dao, ông đến rồi thì mẹ nó lại dùng súng? Còn thiên lý nữa hay không?"
Trốn sau quan tài không phải kế dài lâu. Có súng là họ hoàn toàn rơi vào thế bất lợi. Tưởng Ly hạ thấp giọng hỏi Lục Đông Thâm: "Bắt trộm bắt vua trước?"
Lục Đông Thâm lắc đầu: "Chiêu này không có ích gì với chungs đâu. Chúng không thật sự có thủ lĩnh, có thể chơi tập thể cũng có thể chơi cá nhân. Họ chỉ nghe lệnh kẻ thuê, hoàn thành được mục tiêu là xong."
Tưởng Ly cảm thấy tuyệt vọng.
Vậy phải làm sao mới đối phó được với đám người này?
~Hết chương 485~