Từ trước tới nay, hai nhà Thai Lục vẫn luôn có ý muốn kết làm thông gia, hơn nữa Thai Tử Tân còn là đàn em cùng trường với Lục Đông Thâm, đã quen nhau từ trước nên lại càng dành cho anh nhiều tình cảm. Nhưng cho tới một ngày cô bắt gặp Lục Đông Thâm và một cô gái khác thân thiết với nhau. Cô gái kia cười tươi như hoa khoác cánh tay anh, dịu dàng ngoan ngoãn, ngay lúc đó cô đã có dự cảm chẳng lành.
Bố cô là người trọng nam khinh nữ, dĩ nhiên rất muốn có được một chàng rể giỏi giang như Lục Đông Thâm. Mà khi đó dường như Lục Đông Thâm cũng không có ý kiến gì đối với chuyện liên hôn giữa hai gia đình. Có điều mỗi lần gặp mặt anh, cô đều cảm thấy nụ cười của anh có phần gượng gạo. Phải đến ngày tổ chức lễ đính hôn, khách khứa vô cùng đông đúc, tất cả mọi người đều tới làm chứng cho việc cô sắp trở thành vị hôn thê của anh, thì cũng chính vào ngày đó, anh biết tin Lục Môn đã bắt cóc cô gái đó, vì chuyện này anh đã “một phen nổi giận vì hồng nhan*”.
☕ Trích từ bài thơ “Viên Viên khúc” của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp.
Anh xé nát tất cả những nhượng bộ và nhẫn nhịn của mình đối với Lục Môn, mạnh mẽ đứng dậy chưa từng thấy. Cô hoang mang bất an, nói với anh rằng: Cô gái tầm thường tới không thể tầm thường hơn đó không xứng với anh, không xứng với Lục Môn.
Anh đã dằn mạnh từng câu từng chữ đáp lại cô rằng: Anh sẽ khiến cô ấy xứng với mình. Sau đó anh lại nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Dương và cảnh cáo: Từ nay về sau, chuyện của con bất kỳ ai cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Điều may mắn là cô không phải trở thành trò cười cho dư luận. Dù là Lục Môn hay nhà họ Thai thì đều có khả năng bịt kín mọi tin tức. Chỉ có điều cô là người cao ngạo kiêu hãnh, trong một phút phẫn nộ đã sang Pháp.
Suốt ba năm trời, cô đã được nghe rất nhiều luồng thông tin liên quan tới Lục Đông Thâm. Ví dụ như ở Lục Môn anh đã thận trọng tính toán từng bước như thế nào, rồi lại như anh đã từ từ nuốt gọn các sản nghiệp khác ra sao, hơn tất cả là việc cô gái tên Trần Du đó, nghe nói bên cạnh anh vẫn luôn có cô ta.
Khi nói những lời này, Thai Tử Tân có phần xúc động, nhưng Lục Đông Thâm vẫn bình thản từ đầu tới cuối. Đợi cô nói xong, anh mới nói một câu: “Anh xin lỗi”.
“Anh có yêu cô ta không?” Thai Tử Tân bất thình lình hỏi một câu.
Lục Đông Thâm nhìn cô, không nói gì.
“Em không thích Trần Du, không phải vì gia cảnh của cô ta tầm thường, là vì em cảm thấy con người cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.” Thai Tử Tân nhìn anh không chớp mắt: “Nhưng anh thích gì ở cô ta đây? Hay cô ta chỉ là cái cớ để anh chống đối lại Lục Môn? Có biết vì sao năm xưa em không sống chết bám riết lấy anh không? Em không muốn dồn ép anh vì em muốn được nhìn thấy anh ngày nào cũng vui vẻ”.
Lục Đông Thâm từ tốn đặt ly rượu của cô sang một bên, thấp giọng nói: “Tử Tân, em say rồi”.
Thai Tử Tân đè chặt ly rượu, dáng vẻ dường như có ý đối kháng với anh. Lục Đông Thâm thấy vậy đành thở dài rồi buông tay, mặc kệ cô.
Một lúc sau anh mới nói một câu: “Em là con gái mà sinh ra trong gia đình họ Thai còn không được làm những điều mình muốn thì anh sinh ra ở Lục Môn, có thể được hận, được đấu, nhưng không thể được vui vẻ. Một người đàn ông giống như anh từ lâu đã không biết thế nào là vui vẻ rồi”.
Thai Tử Tân cười, một nụ cười đắng chát vô cùng. Câu nói của Lục Đông Thâm đã chạm tới tận đáy lòng cô. Ai ai cũng nói sinh ra trong gia đình giàu sang sẽ vinh quang hiển hách lắm. Nhưng còn những cô đơn tịch mịch đằng sau những rực rỡ ấy thì sao?
Cô lại rót thêm ly rượu nữa rồi ngửa cổ uống cạn.
Khi tiếp tục nhìn anh, cô đã không còn mang cảm xúc của một cô thiếu nữ nữa: “Chiếc bánh gato Thương Lăng này nhà họ Thai bọn em cũng có ý muốn ăn. Lục Đông Thâm, liệu anh có chịu nhường một quân cờ vì em là con gái không?”.
Lục Đông Thâm khẽ cười: “Trên chiến trường không còn cha con, trên thương trường không phân nam nữ”.
“Được, em hiểu rồi.” Thai Tử Tân thích nhất chính là thái độ không phân thân sơ này của anh: “Vậy thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mình thôi”.
“Đúng vậy.”
Chuông điện thoại vang lên, là di động của Thai Tử Tân. Mà chiếc của Lục Đông Thâm cũng kêu lên đúng lúc. Người gọi là Cảnh Ninh, giọng cô ấy trầm nhưng gấp gáp, anh nghe xong nghiêm mặt lại.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, đầu kia của Thai Tử Tân cũng đã ngắt máy. Sắc mặt cô rất lạnh lùng, cô nhìn Lục Đông Thâm và nói: “Lục tổng, nếu bố tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu”.
“Cô ta” mà Thai Tử Tân muốn nói chính là Tưởng Ly.
Bởi vì chẳng hiểu nguyên do vì sao, Thai Quốc Cường bỗng dưng ngất xỉu.
🐾🐾🐾
Sự việc xảy ra quá bất ngờ.
Theo lời kể của Tưởng Tiểu Thiên, Thai Quốc Cường ngất xỉu khi đang nói chuyện với hai anh em Thai Nghiệp Dương và Thai Nghiệp Phàm. Vì đã được Tưởng Ly dặn dò thế nên cậu không dám rời khỏi Thai Quốc Cường nửa bước. Vì chuyện này, Thai Nghiệp Phàm còn nổi nóng với cậu, chỉ trích rằng một người ngoài mà dám nghe trộm cuộc nói chuyện giữa bố con họ là điều không thể chấp nhận được.
Tưởng Tiểu Thiên lúc đó rất cứng họng. Cậu cãi lại Thai Nghiệp Phàm và nói: Tôi đứng công khai nghe gia đình các người nói chuyện, thế nên không phải là kiểu “nghe trộm” mà anh nói.
Cứ như vậy, có lẽ vì có cậu đứng ì ở đó nên ba bố con họ cũng không đề cập tới những việc hệ trọng, chỉ hàn huyên hỏi thăm sức khỏe thường ngày, thế nên không thể tồn tại khả năng Thai Quốc Cường ngất xỉu vì sốc tâm lý.
Trong khoảng thời gian đó, Thai Quốc Cường chỉ ăn một quả táo do chính tay Thai Tử Tân gọt cho ông ta. Nhưng quả táo này cũng chỉ được ăn sau khi đích thân Tưởng Ly cho phép, vì vậy nó cũng không thể nào là nguyên nhân của việc ngất xỉu.
Thai Quốc Cường bị đưa vào bệnh viện nhưng sau khi các bác sỹ chẩn đoán cũng chưa rút ra được kết luận gì. Các chỉ số sức khỏe hoàn toàn bình thường nhưng ông ta thì cứ nằm im đó, không có phản ứng gì, chẳng khác nào một người thực vật.
Theo lời căn dặn của Lục Đông Thâm, Cảnh Ninh tiến hành phong tỏa mọi tin tức của báo chí, một chút phong thanh cũng không để lộ ra ngoài.
Tưởng Ly là người vội vã tới bệnh viện cuối cùng. Trước đó cô đã kiểm tra rất kỹ căn phòng của Thai Quốc Cường, gần như là tỉ mỉ và cẩn thận theo kiểu trải thảm.
Thai Nghiệp Phàm nổi cơn thịnh nộ. Vừa thấy Tưởng Ly lộ diện, anh ta đã lao ngay tới trước mặt cô: “Cô đã cho bố tôi dùng thứ gì?”.
Ngữ khí không hề thiện chí, thái độ vô cùng bất hảo. Tưởng Ly không hơi đâu để tâm tới loại người này. Cô đi thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
“Cô như vậy là có ý gì?” Thai Nghiệp Phàm thấy thế càng nổi khùng lên, giật cánh tay cô lại: “Cô nói rõ ràng cho tôi nghe!”.
“Này này này, làm cái gì đấy?” Tưởng Tiểu Thiên đi theo sau không chịu được nữa, chỉ vào tay anh ta: “Bỏ tay ra!”.
“Mày tuổi gì mà dám lớn tiếng với tao hả!” Thai Nghiệp Phàm đẩy Tưởng Tiểu Thiên ra.
Cơn giận của Tưởng Tiểu Thiên cũng bùng lên. Cậu không nói không rằng định lao lên, nhưng Tưởng Ly đã chặn lại. Cô nhìn về phía Thai Nghiệp Phàm, ngữ khí lạnh nhạt: “Tôi phải vào phòng chăm sóc đặc biệt xem bố anh như thế nào”.
“Xem ông ấy đã chết chưa chứ gì?” Anh ta nghiến răng ken két.
“Anh ăn nói kiểu gì thế hả? Tưởng gia của chúng tôi…”
“Tưởng Tiểu Thiên!” Tưởng Ly hạ giọng quát cậu.
Tưởng Tiểu Thiên phẫn nộ trợn mắt nhìn Thai Nghiệp Phàm, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn im miệng.
Bên kia, Thai Nghiệp Dương tiến lên. So với sự kích động của Thai Nghiệp Phàm, anh ta trông bình tĩnh và chín chắn hơn nhưng biểu cảm không vui cũng đã hiện cả lên khuôn mặt: “Cô Tưởng, ba ngày qua cô là người chịu trách nhiệm chăm sóc bố tôi. Bây giờ cô buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý”.
“Bây giờ, tôi không thể cho anh bất kỳ lời giải thích nào cả.” Tưởng Ly nhấn mạnh từng câu từng chữ, rồi quay đầu nhìn về phía Thai Nghiệp Phàm: “Còn nữa, bỏ cái tay của anh ra”.
Cô phát hiện ra một điều, mấy anh em nhà họ Thai, ngoại trừ Thai Nghiệp Phàm ra thì Thai Nghiệp Dương và Thai Tử Tân đều giống như Lục Đông Thâm, nói tiếng Trung rất tròn vành rõ chữ. Dĩ nhiên, cá nhân cô cảm thấy giọng nói và phát âm của Lục Đông Thâm nghe hay hơn. Vừa nhìn đã biết là ba người này từng được học tiếng Trung một cách quy chuẩn, thế nên khi họ nói tiếng Trung đa phần đều mang một cảm giác trịnh trọng.
Nhưng Thai Nghiệp Phàm thì khác, anh ta nói tiếng Trung trôi chảy vô cùng, hoàn toàn không nhận ra một chút ngữ điệu nào của người nước ngoài, nhất là khi anh ta mắng chửi ai. Kiểu người này không hiếm gặp ở nước ngoài, được gia đình chiều quá hóa hư, ngày ngày nghênh ngang đi lại trên phố người Hoa nên đã thành thạo không ít khẩu ngữ.
Sau khi tìm hiểu rõ tình hình từ phía viện trưởng, Lục Đông Thâm gọi điện thoại tới Bắc Kinh, yêu cầu Dương Viễn cử chuyên gia tới Thương Lăng chẩn trị. Vừa ra khỏi thang máy, từ xa anh đã nghe thấy tiếng chửi thề ầm ĩ của Thai Nghiệp Phàm.
“Khẩn trương sắp xếp chuyên gia hội chẩn.” Anh vội vã dặn dò một câu rồi khẩn trương ngắt máy.
Bên này, Thai Nghiệp Phàm gào lên một tiếng như điên. Nguyên do là vì anh ta cứ giữ rịt cánh tay Tưởng Ly không buông, thái độ hống hách, ngữ khí tồi tệ. Cơn giận của Tưởng Ly cũng đã bùng lên. Sau khi cảnh cáo một lượt nhưng anh ta không buồn nghe, cô thẳng thừng bấu một nhát vào eo bàn tay* của anh ta, ngay sau đó anh ta buộc phải buông cánh tay đã ghìm giữ một lúc lâu kia ra.
☕ Eo bàn tay: Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Tưởng Tiểu Thiên vốn dĩ đã đứng vò vò nắm đấm, thấy vậy càng sung sướng: “Đáng đời! Tôn chỉ của Tưởng gia chúng tôi là việc gì động thủ được thì khỏi cần động khẩu, dám có mắt không thấy Thái Sơn này!”.
Câu nói ấy đã làm Thai Nghiệp Phàm điên hoàn toàn. Anh ta lao vào Tưởng Ly. Tưởng Ly đã sớm ngứa mắt anh ta, đang định tung một cú đấm thì ngay lúc đó đã có người kéo ngược cô ra sau.
Là Lục Đông Thâm.
Thân hình cao lớn che chặt cho cô, bàn tay anh vững vàng đón lấy cú đấm chuẩn bị hạ xuống của Thai Nghiệp Phàm. Anh cất giọng nhẹ mà trầm: “Cậu chủ Thai, đánh phụ nữ không hay lắm thì phải?”.
~Hết chương 20~
*** Anh Đông, anh có thể thi thoảng nhớ về cái cô Trần Du ấy một tý cho chúng em có cảm giác đó là nữ phụ được hem, dù gì anh cũng từng yêu người ta cơ mà, ha~