Chương 17 May mắn
Lại Ngọc Lan còn chưa tỉnh hồn,
thở dài một hơi tựa vào trên giá ly
nhắm mắt lại, muốn tỉnh táo một lát.
Đúng là oan gia bao giờ cũng ngõ
hẹp.
Cô ngầng đầu lên nhìn thấy
Ngọc Nhu đang trợn to hai mắt, ngây
ngốc nhìn mình, lại còn có vẻ rất
nghiêm túc đứng ở bên cạnh Lại
Ngọc Lan, nhìn cô giống như nhìn
quái vật!
Lại Ngọc Lan quay mặt sang,
nhìn thấy ánh mắt kì quái của Ngọc
Nhu, cô liền có chút nhộn nhạo,
vươn tay khẽ vuốt mái tóc bên má
trái của mình, lo lắng không phải
Ngọc Nhu đã phát hiện ra cái gì
chứ…
Cô… Rốt cuộc là ai?“ Ngọc Nhu
hạ thấp giọng, nhìn Lại Ngọc Lan,
thần thần bí bí hỏi.
Ngọc Lan trợn to hai mắt, hơi
cần thận nhìn Ngọc Nhu, đang suy
nghĩ xem cô biết cái gì hay không?
Mặc dù lo lắng như vậy nhưng cô
vẫn bình tĩnh cười cười, nói: “Tôi…
Tôi tên là Lan, làm việc ở hầm rượu,
là nhân viên mới… Cô không biết sao?”
“Không thể nào!” Ngọc Nhu lập
tức nhìn Lại Ngọc Lan, sững sờ nói:
“Lúc nãy cô hiểu biết nhiều như vậy,
làm sao tới nơi này làm việc được.
Lúc nãy tôi sắp bị hù chết, vấn đề
này, người bình thường không trả lời
được đâu! Cô làm sao biết? Nhất
định cô không phải người tầm
thường!”
Lại Ngọc Lan quay mặt sang,
nhìn vẻ mặt rất cố chấp và ngây
ngốc của Ngọc Nhu, cô cũng không
nhịn được nở nụ cười nói: “Cái này
rất đơn giản. Tôi đã học qua một ít,
cha tôi là chuyên gia rượu.”
“Trời ạ! Cô thật lợi hại. Cô đã
cứu tất cả chúng tôi.” Ngọc Nhu thật
sự sùng bái Lại Ngọc Lan như thần,
cô lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh
Lại Ngọc Lan, khe khẽ nói: “Lúc nãy
nhờ có cô, tôi mới tránh được một
kiếp nạn! Cô yên tâm, tôi sẽ không
giành công, tôi sẽ đi nói với quản lý
chuyện chính là cô trả lời! Để quản lý
thưởng cho cô!”
Lại Ngọc Lan lập tức ngăn cản
Ngọc Nhu, có chút căng thằng nói:
“Không cần đâu, thật đó. Bởi vì tôi
cũng chỉ đọc theo tài liệu thôi, không
có gì đáng đề khen thưởng, hơn nữa
lúc tôi tới nơi này làm việc, quản lý
đã căn dặn, bảo tôi không được
quan tâm đến việc không quan hệ gì
tới mình, nếu như tôi quan tâm, mặc
kệ là tôi hay là đối phương, đều phải
bị phạt!”
“Vậy tôi không nói nữa!” Ngọc
Nhu vội vàng đáp ứng.
Trong lòng của Lại Ngọc Lan ấm
áp, nhìn Ngọc Nhu hiền lành đáng
yêu như vậy, liền buông lỏng cười
nói: “Cám ơn cô.”
Ngọc Nhu lập tức nắm chặt
cánh tay Lan, căng thẳng giống như
được xem phim nói: “Cô cũng không
biết! Lúc cái ly kia rớt xuống, chúng
tôi cũng căng thẳng, trong cổ họng
giống như nuốt phải trứng gà, cho
rằng cô sẽ không chụp được cái ly
kia, nghĩ tới cô thật sự xong rồi!
Không ngờ Tổng Giám đốc nhanh
chóng đi lên trước, rất dễ dàng ôm
cô vào trong ngực, sau đó còn chụp
được cái ly kia. Cảnh tượng đó thật
là lãng mạn!”
Trên mặt Ngọc Nhu hiện lên vẻ
ngây ngốc, cuồng nhiệt lại gần Lại
Ngọc Lan, sốt ruột hỏi: “Lúc nãy cô
có cảm giác tim đập nhanh hay
không? Cô biết không? Anh ấy là
người đàn ông đẹp trai nhất Khách
sạn Á Châu, là người tình trong
mộng của tất cả nữ đồng nghiệp
chúng ta!”
Lại Ngọc Lan không nhịn được
nhớ tới cảm giác ba năm trước dây,
một đêm tối tăm, anh ôm mình vào
trong ngực, ép buộc hôn, khi đó,
cũng giống như lúc này, bá đạo,
chiếm đoạt, tê dại…
“Tại sao cô không nói lời nào?”
Ngọc Nhu nhìn Lại Ngọc Lan, ngạc
nhiên hỏi.
Lại Ngọc Lan chỉ cười nhẹ, cúi
đầu, sắc mặt hơi ảm đạm nói: “Tôi
không có thói quen nằm mơ, nhất là
mơ xa vời… Mẫu người như Tổng
Giám đốc không phải để cho những
người như chúng ta ảo tưởng…”
Ngọc Nhu vẫn hào hứng nói:
“Cô yên tâm đi, mặt mũi của cô xinh
đẹp như vậy, lại thông minh như vậy,
ở khách sạn chúng ta, tương lai nhất
định có tiền đồ đấy!”
Hai mắt Lại Ngọc Lan lóe lên,
nhớ tới trong ba năm qua, mình làm
tất cả công việc nơi bóng tối, sống
đầu đường xó chợ, không có người
nào chấp nhận nhận một một cô gái
bị hủy hoại gương mặt, ngoại trừ kho
hàng dưới lòng đất, hay làm việc vặt
trong một tiệm giầy, thậm chí trong
đêm mưa lạnh, mạo hiểm xách theo
rương giây, cả người ướt róc rách,
khi tất cả mọi người đều tan tầm,
một mình cầm máy sấy thổi khô đôi
giầy ướt nhẹp, đó là những đêm cô
đơn, những ngày tháng có rượu đỏ
càng ngày càng rời khỏi mình thật xa.
Buổi chiều, bên ngoài cực kỳ
náo nhiệt, Lại Ngọc Lan một mình
lặng yên núp ở trong hầm rượu, ánh
đè pha lê chiếu xuống, cầm lên khăn
lông sạch sẽ, đem những cái ly máy
vừa mới rửa sạch, lau từng cái, vừa
lau vừa nở nụ cười, thỉnh thoảng
ngầng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên
tường, còn năm phút nữa mình có
thể tan việc nhưng vào lúc này, Ngọc
Nhu đột nhiên loạng choạng xông
vào, vừa khóc vừa đi về phía Lan cầu
cứu nói: “Lan!!! Làm thế nào? Cứu
tôi, tôi xong rồi!!”
Lại Ngọc Lan nhanh chóng để
xuống khăn ăn và ly, lập tức đỡ thân
thể của cô, quan tâm hỏi: “Xảy ra
chuyện gì?”
Ngọc Nhu rơi nước mắt lã chã
khóc nói: “Lúc nãy trợ lý của
Laurence gọi điện thoại tới cho tôi
biết, một chút nữa bữa tiệc của Thủ
tướng, muốn cho tôi tham gia hầu
rượu!! Tôi làm thế nào? Tôi không
biết a!!”
Lại Ngọc Lan sửng sốt!
Bóng đêm dần dần phủ xuống!
Một dàn hợp xướng trình diễn
nhạc khúc du dương vang lên trong
đại sảnh khách sạn xa hoa, du
dương ở trên mặt biển.
Vô số chiếc xe sang trọng nổi
tiếng từ từ dừng ở trước thảm đỏ
Khách sạn Á Châu, trợ lý Giám đốc
dẫn đầu các nhân viên lễ tân và nhân
viên bộ phận lễ nghi, cùng với các
khách quý bước xuống từ những
chiếc xe sang trọng, đưa tới lầu hai
sảnh tiệc xa hoa.
Lúc này bên trong sảnh tiệc xa
hoa đã tập trung vô số giới doanh
thương nổi tiếng, cùng với siêu sao,
thậm chí có đặc phái viên nước
ngoài cùng tham gia bữa tiệc sang
trọng không kể xiết…
“Được rồi, được rồi, đừng
khóc!” Lại Ngọc Lan căng thằng ôm
khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nước
mắt của Ngọc Nhu, bật cười nói:
“Không có việc gì, không có việc gì,
tôi sẽ giúp cho cô! Cứ tự tin lên! Yên
tâm!”
Ngọc Nhu nghe lời này cùng
nhìn ánh mắt kiên định của Lại Ngọc
Lan, nước mắt lăn xuống chỉ gật đầu
một cái!
“Đi đi!“ Lại Ngọc Lan nhẹ nâng
khuôn mặt nhỏ bé của Ngọc Nhu,
nhìn tai nghe trong lỗ tai của cô, liền
dặn dò nói: “Chú ý tai nghe, không
để cho nó rớt ra, nghe kỹ lời của tôi
nói, vào lúc này ngàn vạn lần không
được hốt hoảng, biết không?”
“Ừm!” Ngọc Nhu ngây ngô gật
đầu, sau đó hít hít đỏ bừng lỗ mũi,
chỉnh sửa đồng phục màu trắng vừa
mới thay một chút, bất đắc dĩ đi ra,
lại có chút không yên lòng xoay
người nhìn Lại Ngọc Lan nấp ở trong
một góc thang lầu, nhìn mình cười
khích lệ, cô chỉ đành phải im lặng đi
ra ngoài.
Lại Ngọc Lan nhìn Ngọc Nhu
chậm rãi đi về phía hành lang sáng
rực đi về phía đại sảnh bữa tiệc, hai
tròng mắt của cô đỏ bừng, không lên
tiếng, ngồi xổm ở trong một góc cầu
thang, đôi tay ôm đầu gối, ngầng đầu
nhìn một cửa sổ nho nhỏ trên lối đi
cầu thang, trăng sáng màu bạc thật
to chiếu rọi khuôn mặt không trọn
vẹn của mình, cô nở nụ cười nhàn nhạt.
“Thủ tướng đến rồi!”
Từ cửa chính, Thủ tướng đi cùng
các quan chức và đặc cảnh, vô cùng
uy nghiêm thẳng bước đi tới, bên
cạnh là vợ và cháu gái cưng của
mình, bên cạnh là Tưởng Quang
Long mặc âu phục màu bạc, áo sơ mi
đen, đeo cà vạt màu trắng, ăn mặc
theo phong cách Châu Âu, cả người
phát ra hơi thở tôn quý vương giả, đi
bên cạnh Thủ tướng, khí thế không
thua kém chút nào…
Lê Vĩ là người kế nghiệp mà Thủ
tướng thích nhất, mặc âu phục màu
trắng, bên cạnh là người vợ xinh đẹp,
mỉm cười đứng phía bên phải Thủ
tướng, Hà Tuệ Trinh vừa tựa vào bên
cạnh chồng, thỉnh thoảng vừa dùng
ánh mắt dịu dàng và mộ nhìn bóng
lưng to lớn cao ngạo của Tưởng
Quang Long, nhớ tới người đàn ông
này, vừa mới rồi còn ngọt ngào ôm
hôn mình cô không nhịn được nét
mặt cười tươi như hoa.
Tưởng Quang Long mỉm cười
lấy thân phận của chủ nhà, tự mình
mời Thủ tướng trong tiếng vỗ tay
của mọi người, ngồi vào vị trí đầu
tiên dành cho khách quý!
Thủ tướng mỉm cười gật đầu
cùng vợ và cháu gái đi về phía vị trí
đầu não chiếc bàn hình bầu dục giữa
sảnh tiệc, ngồi xuống, vợ ngồi phía
bên phải, cháu gái lần lượt ngôi
xuống, sau đó mới đến chồng chưa
cưới của mình, sau đó tới Lê Vĩ, Hà
Tuệ Trinh, rồi tới các quan chức…
Bên trong sảnh tiệc, lúc đầu âm
nhạc sống động lúc này chuyển
thành tiếng đàn Violin lãng mạn nhẹ
nhàng, quanh quần trong cả sảnh
tiệc.
Thủ tướng vừa nhận lấy khăn
nóng lau tay, vừa mỉm cười nhìn về
phía Tưởng Quang Long đối diện bàn
ăn, rất hứng thú cười nói: “Tổng
Giám đốc Tưởng, nghe nói vị hôn thê
của ngài là con gái của Trần Tổng
Giám đốc tập đoàn Kiến trúc Châu Á.
Hôm nay sao lại không nhìn thấy?
Hà Tuệ Trinh ngồi ở bàn đối diện,
nhìn về phía Tưởng Quang Long.
Trên mặt Tưởng Quang Long hơi
nở nụ cười, nhìn về phía Thủ tướng
nói: “ Từ trước đến giờ cô ấy chú
trọng sự nghiệp, hiện tại đang bận
triển lãm thời trang mùa thu ở Paris.”
Thủ tướng nghe vậy, cảm thấy
vô cùng hứng thú cười nói: “ Theo
tôi được biết, các show triển lãm thời
trang, nhất là thời trang Paris cần
phải tốn thời gian không ngắn a.
Tổng giám đốc Tưởng, ngài làm sao
chịu đựng nỗi khổ tương tư này?”
Cả bàn ăn tất cả nhân vật nổi
tiếng chính giới cũng bật cười.
“ Laurence tiên sinh đến!”
Cô nhất thời kinh ngạc ngầng
đầu lên nhìn thấy Laurence mặc
đồng phục màu đen của khách sạn,
đeo cà vạt màu xanh dương đậm,
dẫn chuyên gia hầu rượu đi vào sảnh
tiệc, vẻ mặt ông nghiêm túc liếc mắt
nhìn Ngọc Nhu, nói: “ Đi theo tôi”
Ngọc Nhu hoảng sợ đến sắc
mặt trắng bệch, không dám không
nghe, đi theo Laurence bước về phía
một cổng vòm khổng lồ của sảnh
tiện, nhân viên lập tức đè xuống mật
mã, ai cánh cửa ầm ầm mở ra, hiện ra
ở trước mắt mọi người đều là các
loại rượu nổi tiếng hàng đầu thế giới,
có rượu đỏ, có sâm banh….. gồm tất
cả các năm của các nhà máy rượu
đỏ nổi tiếng, toàn bộ bày ra ngay
trước mặt….
“Nghe qua Học viện rượu ở xứ
Wales chưa?” Laurence đột nhiên
nhìn Ngọc Nhu chằm chằm, hỏi.
“À?“ Ngọc Nhu kinh ngạc một
chút, không biết trả lời thế nào.
Lại Ngọc Lan lại kích động quỳ
trên mặt dất, trên mặt lộ ra nụ cười
nghẹn ngào, hưng phấn nói: “Nghe
qua! Học viện đào tạo chuyên gia
rượu ở Anh quốc! Là học viện đào
tạo chuyên gia rượu tốt nhất thế
giới! Là học viện có uy tín nhất cấp
giấy chứng nhận hành nghề chuyên
gia rượu đỏ!”
“Nghe qua… là … Học viện đào
tạo chuyên gia rượu ở Anh quốc…”
Ngọc Nhu nhàn nhạt nói theo.
Laurence mỉm cười hỏi: “Muốn
đi không? Trông cô rất có tiền đồ.”
Ngọc Nhu sửng sốt một chút,
không biết trả lời thế nào.
Lại Ngọc Lan nhất thời run rầy,
hai mắt đỏ bừng ngồi dưới đất, đây
là học viện mình mơ ước, đã từng rất
cố gắng, rất cố gắng đi về phía con
đường kia, rất vất vả, rất vất vả đi
tới…
“Ách… Ngọc Nhu không biết
trả lời thế nào, mắt trừng thật to, suy
nghĩ.
“Cần suy nghĩ lâu như vậy sao?
Đây chính là nơi mỗi chuyên gia hầu
rượu đều mơ ước được di.”
Laurence mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!