"Vù! ! Vù! !" Tô Lạc Hoành không ngừng đối với cái mặt gương trong phòng bệnh, vươn hai ngón tay, để ở trên khuôn mặt, làm bộ thần bí, vèo một tiếng, làm bộ là người có võ công cao cường, mở to mắt nhìn về phía chính mình trong gương kia, vầng trán cao cao, rốt cuộc tuệ căn ở nơi nào? Anh có chút không dám tin tưởng, lại nhíu mày, híp mắt, nhìn trán của mình, rốt cuộc là có tuệ căn hay không! !Nhìn thế nào cũng chỉ thấy “ suất”, nhìn thế nào cũng.... Không thấy tuệ căn đâu! !
Tiêu Đồng mang một ly bích loa xuân đến, liếc bộ dáng kia của Tô Lạc Hoành, chậc chậc cười một tiếng, vẻ mặt tươi cười, đi về phía bác Phúc, mời ông ấy uống trà.
Bác Phúc tiếp nhận ly bích loa xuân kia, vừa uống vừa nghe Tô Thụy Kỳ nói tiếp bệnh tình của Uyển Thanh, còn có bác sĩ ở Mỹ sẽ tiếp nhận ca gãy xương này, Bác Dịch cũng đưa ra ý kiến của mình, nói qua về việc châm cứu, để kích thích tổ chức thần kinh trung ương của cô, anh chỉ uống một hớp trà, trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì...
Hàn Văn Kiệt luôn luôn so với bất kỳ ai cũng bình tĩnh hơn, nhìn dáng vẻ của bác Phúc như vậy, liền không nói gì, chỉ là yên tĩnh chờ đợi .
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, có vẻ nóng nảy, bức thiết nhìn về phía bác Phúc.
Bác Phúc ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, thanh âm thô ráp, không chút nào khoe khoang, trực tiếp nói: "Kích thích thần kinh, kỳ thật không có hiệu quả lớn! Đối đứa bé sau khi phục hồi cũng không tốt, hơn nữa dễ khiến cho bắp thịt co dãn không bình thường, thậm chí có thể khiến cho nó bị teo lại! Lúc trước ta có gặp trường hợp một bệnh nhân trúng gió, cũng xuất hiện tình trạng này!"
Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch đồng thời gật gật đầu.
Bác Phúc nhìn sang Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch, đôi mắt lợi hại, giọng nói hàm hậu lại tràn đấy khí thế, nói; "Cho nên muốn kích thích thần kinh cho đứa nhỏ này, ta đề nghị dùng phương pháp chườm nóng huyệt vị, hai người các cậu trước sau giữ lấy huyệt khúc trì, huyệt nội quan, huyệt ngoại quan, huyệt hợp cốc, đồng thời thi châm cho cô ấy! ! Ta muốn trước đi xem đứa nhỏ kia đã! !"
Ông nói cho xong, cũng đã để Lâm Bạch Bạch cầm lên hòm thuốc, bước nhanh đi ra.
Mọi người cũng theo ông đi ra ngoài, Lãnh Mặc Hàn cũng muốn vén chăn, khẩn trương theo sát bác Phúc đi ra ngoài, Tiểu Nhu liền bước lên phía trước đỡ anh cùng đi...
Phòng chăm sóc đặc biệt! !
Hộ sĩ nghe theo phó viện trưởng cùng Tô Thụy Kỳ phân phó, mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó muốn bọn họ mặc y phục vô khuẩn, bác Phúc cũng mặc vào y phục vô khuẩn màu trắng trong suốt, mang mũ cùng khẩu trang, cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch, còn có Hàn Văn Kiệt ba người cùng nhau đi vào phòng bệnh, lão nhân gia ngài hai mắt lợi hại nhìn Uyển Thanh sắc mặt tái nhợt đang yên tĩnh nằm trên giường, mi mắt rủ xuống, lại thấy phía dưới có màu đỏ tím rất nhỏ, hơn nữa mang mặt na oxy tiếng hít thở thật không bình thường, ông không nói hai lời, lập tức tiến lên, đi tới bên người Uyển Thanh, tuy tay run rẩy, nhưng lực lại hơi chặt, cúi xuống phía dưới, híp mắt tĩnh tâm nghe mạch! !
Hàn Văn Kiệt cùng Tô Thụy Kỳ, Bác Dịch chờ người, đứng ở bên trong phòng bệnh, thập phần khẩn trương nhìn ông, Trang Hạo Nhiên cùng Lãnh Mặc Hàn đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh phòng chăm sóc đặc biệt, cũng vô cùng khẩn trương nhìn vào.
Bác Phúc sau khi bắt mạch cho Uyển Thanh xong, hai tay lập tức trùng điệp, nhấn vào lồng ngực Uyển Thanh, đè xuống, quan sát mắt dưới của cô.
Thân thể Uyển Thanh có chút phập phồng, khí huyết phía dưới quầng mắt, dần dần tiêu biến...
Giọng nói thô ráp của bác Phúc lại vang lên: "Đứa nhỏ này từng bị thương xương cốt ở sau vai, vừa mới làm cho xương cốt trở lại vị trí cũ đúng không?"
"Vâng!" Tô Thụy Kỳ vội vã lên tiếng trả lời! !
Bác Phúc gật đầu, ngón tay lại lập tức kéo xuống mi mắt phía dưới của Uyển Thanh, nhìn chăm chú võng mạc của cô, thấy có màu tím, ông lập tức nói: "Không tốt! Đứa nhỏ này trên người độc tố còn chưa tan hết! Độc đã xâm nhập vào gan! ! Lập tức lấy mai hoa châm của ta đến đây! !"
Ông nhanh chóng muốn châm cứu cho Uyển Thanh————
"Ách! !" Tô Thụy Kỳ lại vào lúc này, đưa ra nghi vấn, nhìn về phía bác Phúc thập phần tôn kính cười nói: "Bác Phúc, ngài chỉ trúng độc, có phải hay không là võng mạc phía dưới mắt có màu tím, đó là bởi vì bọn cháu tiêm kháng sinh vào cho cô ấy, khiến cho kháng thể hình thành, điều này cần có thời gian, sau khi tiêu viêm trừ sưng, nó mới bài tiết ra ngoài cơ thể! !"
Bác Phúc đứng ở đó, nghe những lời này, chỉ là trầm mặc nhìn Tô Thụy Kỳ.
Trong lòng Tô Thụy Kỳ cũng có chút hơi run, nhìn về phía bác Phúc.
Hàn Văn Kiệt đứng ở một bên, cùng Bác Dịch liếc mắt nhìn nhau, nhưng cũng không lên tiếng, từ cổ chí kim, trung y cùng tây y luôn luôn có quá nhiều tranh luận, chỉ là giữa đại dương mênh mông ấy, trung y mới có thể phát triển.
Lâm Bạch Bạch cũng mặc trang phục kháng khuẩn, tay mang hòm thuốc, có thể cảm nhận được, bầu không khí bên trong phòng bệnh có chút không đúng lắm, nhưng vẫn là chậm rãi yếu ớt đi vào, cẩn thận từng li từng tí đem hòm thuốc đặt xuống, từ trong hòm, lấy ra mai hoa châm, đưa cho bác Phúc...
Bác Phúc lập tức tiếp nhận mai hoa châm, âm thanh cứng rắn nói: "Tuổi còn trẻ, đừng có tùy tiện coi rẻ trung y đã có trong lịch sử Trung Hoa từ ngàn năm trước! Tây y đều là dùng cho bệnh nhỏ dẫn đến bệnh nặng, lại sản sinh máu kháng thể! Đến lúc đó, máu không độc tức là có độc! Đứa nhỏ này tâm, gan, đảm, tỳ, tất cả các bộ phận đều đã bị tổn hại, thời gian để kháng thể tập trung bài tiết các độc tố quá lâu, ảnh hưởng đến công năng của máu, dĩ nhiên sẽ dẫn đến thần kinh của cô ấy bị héo mòn!"
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt lúc này không khỏi sáng lên, nhìn về phía bác Phúc !
Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, cũng không lên tiếng.
Bác Dịch lại nhìn Lâm Bạch Bạch từ bên trong lấy ra bối mẫu Tứ Xuyên, cây Ngưu Tất, xuyên khung**, toàn bộ quấn ở trong mảnh giấy vàng nhỏ, đốt nóng dưới ngọn lửa nhỏ sau đó cẩn thận từng li từng tí ấn xuống theo bác Phúc phân phó, đặt ở trên các huyệt vị của Uyển Thanh, anh biết ba vị thuốc này, giúp lưu thông máu, thông khí hiệu quả, nhất là cây Ngưu Tất, ở thời cổ rất có lợi cho việc lưu thông khí huyết ở các khớp tay chân...
** Đây đều là các vị thuốc Đông y.
Bác Phúc lập tức rút châm từ trong túi ra, lấy ra mai hoa châm, phân phó Bạch Bạch nói; "Tìm đúng huyệt gan du của cô ấy! !"
"Vâng! !" Lâm Bạch Bạch tức khắc cất bước tiến lên, cùng hộ sĩ sau khi hơ nóng mảnh giấy vàng kia, liền lập tức cuộn lấy thân thể đang hôn mê của cô.
Tô Thụy Kỳ trong thời khác trọng yếu này của Uyển Thanh, muốn xuất thủ ngăn cản lại, Hàn Văn Kiệt mạnh mẽ kéo lấy cổ tay anh, nhìn về phía bác Phúc, lắc lắc đầu... Anh liền phải dừng lại động tác, yên tĩnh nhìn bác Phúc tiếp tục châm cứu.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail :
[email protected]Mi tâm Bác Dịch cũng đột nhiên nhăn lại! !
Bác Phúc rút ra một cây mai hoa châm dài nhất, sắc mặt ngưng đọng, cầm theo cây mai hoa châm kia, nhìn Bạch Bạch cùng hộ sĩ đem Uyển Thanh đang trong hôn mê hơi lật lại, Bạch Bạch nhẹ ấn ngón tay, chạm tới huyệt gan du của Uyển Thanh, cười rộ lên nói là tìm được rồi , ông tức khắc tiến lên, sử dụng mai hoa châm, chậm rãi đi xuống từ phần eo của Uyển Thanh, cho đến huyệt gan du bên cạnh vị trí tích tụ máu, ngón tay hướng mai hoa châm đâm xuống, không lâu sau, máu đen trong cơ thể Uyển Thanh theo mai hoa châm lui ra ngoài!
Mọi người đều ồ lên! !
Bác Phúc lại trực tiếp sử dụng cây mai hoa châm mới, hướng tới đầu gối, khuỷu tay, các huyệt vị quan trọng, vừa đâm xuống vừa nói thẳng: "Tục ngữ nói, quy tắc chung không đau, thì không thể thông! ! Bách bệnh cũng đều do máu độc tạo thành! ! Nếu muốn cho thần kinh hoạt động lại bình thường, trước tiên sẽ phải bắt đầu từ khí huyết! !Lại thông qua châm cứu, chườm nóng, xoa bóp, qua một khoảng thời gian, tất nhiên sẽ có tiến triển tốt! Chỉ là trước đó đã làm phẫu thuật, không thể tiến hành trị liệu trên diện rộng, rất sợ các bắp thịt của cô xung đột mà bị héo rũ! ! !"
Hàn Văn Kiệt lập tức mỉm cười gật đầu, cũng phải côn nhận biện pháp của ông.
Bác Dịch cũng chậm chạp thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía lão nhân gia này, xuất khẩu liền biết ông ấy bác học nhiều tài, khó trách người khác nói, kỳ tài có lợi hại hơn nữa cũng ở nhân gian mà thôi! !
Bác Phúc vì khí huyết tích tụ lại trên thân thể Uyển Thanh, tại các huyệt vị, máu toàn bộ đều được đây ra sau , lại cẩn thận từng li từng tí vì Uyển Thanh, xoa bóp các huyệt vị cho cô, thậm chí mỗi ngón tay, đều xoay tròn thuận kim đồng hồ, nghịch kim đồng hồ, lại lật ra bên ngoài, phát hiện ra dây thần kinh nơi đầu ngón tay trái của cô vừa nhảy, ông lại từ từ vì cô xoa bóp...
Mọi người lại thật khẩn trương nhìn về phía ông ấy.
Lâm Bạch Bạch cũng đứng ở một bên, vô cùng tập trung liên tục đốt giấy thuốc vàng đưa cho bá Phúc, đặt ở trên các huyệt vị của Uyển Thanh, bác Phúc thậm chí tự mình đốt Khung mạt**, quấn lại, đặt ở mi tâm Uyển Thanh, quan sát đến sắc mặt của cô khi vừa mới rút máu xong, sắc mặt lại hồng nhuận, máu tụ lại dưới hai mắt lập tức tan biến, ông thong thả gật đầu, nói: "Để cho cô ấy ngủ một giấc thật tốt đi. Khung mạt vốn có tác dụng tốt cho việc an thần, kích thích dây thần kinh hoạt động!"
Lãnh Mặc Hàn thở sâu một hơi, mang theo vài phần cảm kích nhìn về phía bác Phúc.
Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch nhanh chóng tiến lên, cùng bác Phúc thương thảo phương pháp trị liệu có liên quan bệnh tình của Uyển Thanh sau này, bác Phúc đầu tiên đưa ra giải thích của mình, , tất cả chờ sau khi Uyển Thanh phẫu thuật xong, sau đó sẽ thảo luận phương pháp trị liệu có liên quan thương định, chỉ là bác Phúc tuổi tác xác thực cũng đã lớn, đưa ra đề nghị, tự ông có thể nắm chắc, còn lại cũng chỉ chông chờ vào Hàn Văn Kiệt cùng Bác Dịch! ! Tô Thụy Kỳ đứng ở một bên, thập phần lắng nghe! !
Lúc này, Đường Khả Hinh cũng vừa hoàn thành xong vật lý trị liệu ở tay, cùng cặp song sinh đi tới phòng chăm sóc đặc biệt! !
"Khả Hinh! !" Tiểu Nhu vui vẻ chạy đến trước mặt Đường Khả Hinh, hai tay kích động nắm chặt bàn tay của chị em tốt, hưng phấn cười nói: "Tôi mời lão Trung y lợi hại nhất thôn chúng ta tới đây, chữa bệnh cho chị Uyển Thanh !Bác Phúc của chúng ta rất lợi hại nha! !"
"Thật vậy sao! !" Đường Khả Hinh lập tức tin tưởng, cùng cô ấy hưng phấn kích động cười rộ lên, quả nhiên xác thực câu nói kia của Trần Mạn Hồng, cũng chỉ có Đường Khả Hinh mới chịu bồi người này chơi đùa! !
"Ừ! ! Cô mau đến xem đi! !" Tiểu Nhu kéo Đường Khả Hinh đi tới trước cửa sổ thủy tinh , cũng đã nhìn thấy bác Phúc trên trán tràn đầy mồ hôi, nhanh chóng đi ra, Khả Hinh lập tức cảm thấy vô cùng thần kỳ nhìn về phía lão nhân gia này! !
Bác Phúc mới mới vừa đi ra khỏi phòng bệnh, lại không hiểu sao nhìn về phía Đường Khả Hinh, đôi mắt sắc bén chợt lóe!
Đường Khả Hinh thật dịu dàng nhìn về phía bác Phúc, trên mặt lộ ra mấy phần tươi cười.
Bác Phúc híp híp mắt, ở trước mắt bao người, đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, tay trong nháy mắ nắm chặt cổ tay cô, thăm dò mạch đập của cô————
Đường Khả Hinh nhất thời giật mình , ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn về phía bác Phúc , lập tức há hốc mồm! !
Bác Phúc lại vừa thăm dò mạch đập, vừa nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi chút kinh ngạc nói; "Cô có phải cũng từng trúng qua nọc ong ở thôn chúng ta hay không?"