Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

"Nhà cô ở nơi nào?" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng ngồi ở trong xe hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn xe chạy nhanh trên con đường quen thuộc, cô chỉ vào trạm xe trước mặt, nói: "Dừng lại ở phía trước là được rồi, tôi muốn đi tìm người."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền không khách khí chút nào nói: "Ngày hôm qua vẫn còn ở phòng làm việc của tôi khóc sướt mướt, muốn nhìn thấy ánh mặt trời, cầu xin tôi cho cô nơi an thân, hôm nay mặc váy giá trị xa xỉ, đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, xem ra tôi thật sự xem thường cô."

Đường Khả Hinh nghe vậy, trong lòng run lên, nhìn anh, muốn giải thích lại nhìn vẻ mặt anh lạnh lẽo, vẫn cố nhịn cúi đầu không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn ánh mặt trời mãnh liệt chiếu ánh sáng trên đường, cả thành thị phản chiếu màu sắc tinh tế, xe chạy qua suối phun bọt nước bắn lên bốn phía, đám người đang chơi đùa xung quanh suối phun, cây ngô đồng trên đường tỏa bóng mát xanh nhạt, ấm áp thoải mái, anh khẽ chớp mắt, mới chậm rãi nói: "Dừng xe."

Xe chậm rãi dừng lại.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, vốn muốn nói tiếng cám ơn, cũng phát hiện anh ngại mình lắm mồm, liền im lặng đi xuống xe, sau đó hướng về phía bên trong xe anh, cung kính gật gật đầu

Tưởng Thiên Lỗi không tiếp tục nhìn cô nữa chỉ bảo tài xế lái xe.

Chiếc Roll Royce chậm rãi chạy về phía trước.

Đường Khả Hinh đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe chạy xa dần, nhớ tới hoàn cảnh từ hôm qua tới hôm nay, cô đột nhiên cảm giác không còn hơi sức nhưng cũng xoay người đi về phía phương hướng quen thuộc.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trong xe, nhìn Đường Khả Hinh trong kính trước xe, giống như ba năm trước đây, một mình cô đơn đi về phía trước, làn váy màu hồng tung bay dưới cây ngô đồng, giống như một áng mây hồng, sắc mặt anh căng thẳng, cuối cùng quay mặt đi.

Một mình Đường Khả Hinh đi theo con đường có cây ngô đồng quen thuộc, đi qua nhà hát kịch, đi qua Tòa nhà hành chính thành phố, lại chuyển qua quảng trường, rẽ trái và đi về phía trước, quả nhiên nhìn thấy gốc cây ngô đồng trước tiệm tạo mẫu, dưới ánh mặt trời, tán cây xanh lộ ra sức sống mạnh mẽ, còn có một gốc cây Ngọc Lan trắng, cành lá xanh đang nhẹ nhàng lay động. . . . . . Ba năm rồi, nhìn hình ảnh này ba năm rồi, lúc nào cũng yên tĩnh như vậy.

Đường Khả Hinh nghĩ tới hôm nay hẹn ăn cơm chung với Tô Thụy Kỳ, mình lại đi khỏi, không biết anh trở lại chưa?

Cô nghĩ tới đây, liền cẩn thận cất bước giống như thường ngày đi tới trước tiệm tạo mẫu, không dám đi vào, chỉ đứng ở dưới cây ngô đồng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh xuống lầu nói cười vài câu với khách hàng, thỉnh thoảng có thể thấy anh xuống lầu pha cà phê. . . . . .Lúc cô nhìn trái nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm: "Có thể vẫn chưa về hay không?"

Chiếc Land Rover màu đen từ bên kia đường phố dần dần lái tới, chậm rãi dừng ở cách đó không xa, Tô Thụy Kỳ dừng xe, tắt máy, rút khóa, cởi bỏ dây nịt an toàn, mới vừa muốn xuống xe, lại thấy phía trước có một bóng dáng rất quen thuộc đứng ở gốc cây ngô đồng, có chút căng thẳng nhìn vào trong tiệm, vẻ mặt có chút lo lắng, có chút gấp gáp, nhưng vẫn không dám đi vào.

Tô Thụy Kỳ cứ ngồi ở trong ghế lái như vậy, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh ngoài cửa sổ, đứng ở dưới ánh mặt trời, có chút gầy gò, có chút đáng thương.

Đường Khả Hinh vẫn chăm chú ngắm nhìn bên trong, lại nghe một hồi tiếng kèn sau lưng làm cô giật mình, cô xoay người nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen, đang dừng ở trước mặt của mình, Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, nhìn mình, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, cô cũng vui vẻ cười.

Tô Thụy Kỳ đẩy cửa xe, đi xuống xe, trong tay mang theo một cái túi xách màu trắng, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa cho cô: "Cô đang đợi cái này sao?"

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ một lát, mới nhận lấy túi xách, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi lúc chúng ta đi ăn cơm, tôi . . . . ."

"Không có việc gì" Tô Thụy Kỳ nhìn cô mỉm cười nói: "Cô có lý do của mình, không cần nói cho tôi biết."

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ bình thản vẫn giống như bình thường, trong lòng của cô cảm thấy rối rắm, ngược lại không dám nói nhiều nữa, chỉ ôm túi xách, cúi đầu, không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh một lúc lâu, mới nhắc đồng hồ đeo tay, nhìn đồng hồ, nói: "Cô tìm tôi còn có việc sao? Hôm nay tôi có chút bận việc, có một lô hàng châu báu từ Âu châu đưa tới."

"Không có. Đã quấy rầy anh. Hôm nay thật vô cùng xin lỗi. Ách. . . . . ." Đường Khả Hinh muốn kết thúc đề tài, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Lúc nảy anh ăn cơm chưa?"

Tô Thụy Kỳ chỉ cười cười, mới nói: "Chưa. Tôi không có thói quen ăn cơm một mình cho nên thường xuyên ăn chung cùng nhân viên. Tôi đã bảo nhân viên chuẩn bị cơm trưa cho tôi rồi. Không cần lo lắng. Về sớm một chút đi. Buổi chiều ánh mặt trời rất nóng, đừng phơi nắng."

"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe vậy chỉ đành phải gật đầu một cái, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói cám ơn một tiếng, liền xoay người im lặng đi khỏi.

Tô Thụy Kỳ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Đường Khả Hinh, từng bước từng bước thật mềm mại đi về phía trước, anh đột nhiên nhìn về phía cái bóng lưng kia, hỏi: "Ngày xưa, cô là một người thế nào?"

Đường Khả Hinh đứng ở tại chỗ, nhìn con đường phía trước, cũng không có xoay người, chẳng qua cảm thấy hỏi đến vấn đề này mình có phần bị tổn thương, hai mắt của cô có chút

đỏ bừng, suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc sâu kín xoay người, nhìn Tô Thụy Kỳ cách đó không xa, mỉm cười nói: “Tôi thật sự muốn quên quá khứ mình là một người thế nào, thậm chí tôi hy vọng quên tất cả các ký ức bắt đầu từ lúc khuôn mặt bị hủy, như vậy tôi sẽ không có giãy giụa, không có khổ sở, không có bi thương.”

Tô Thụy Kỳ nhìn cô thật sâu.

Đường Khả Hinh để kiểu tóc ngắn, có chút xinh đẹp và dịu dàng cười nói: “Anh biết không? Ngày xưa mẹ luôn nói tóc của tôi đẹp nhất, vừa đen vừa bóng lại dài, thật ra tôi thật sự rất thích mái tóc dài của tôi, nhưng lúc tôi bị hủy gương mặt, là anh tự tay giúp tôi cắt bỏ mái tóc dài mà tôi thích nhất, khi đó tôi biết ngay, tôi nhất định phải buông tha thứ mình thích nhất, nếu không, tôi không sống nổi, bởi vì lưu luyến quá khứ đối với tôi là một chuyện rất tàn nhẫn.”

Tô Thụy Kỳ im lặng nhìn cô.

Ánh mắt Đường Khả Hinh tràn lệ, nhìn Tô Thụy Kỳ, đột nhiên cười khổ rồi sâu kín nói: “Cho nên…. Anh hỏi trong quá khứ, tôi là một người thế nào, tôi chỉ có thể trả lời anh, tôi quên rồi…”

Cô nói hết lời liền lạnh nhạt xoay người đi khỏi, bước chân giống như lúc ban đầu, từng bước, từng bước đi về phía trước.

Tô Thụy Kỳ nhìn theo bóng lưng cô, đột nhiên muốn cất bước tiến lên trước, cuối cùng nhìn bóng lưng kia sao quá cô đơn, anh ngừng lại.

Cô quen biết anh vào một chiều mùa đông, mặc dù toàn bộ thế giới nặng nề nhưng bầu trời vẫn phát ra tia sáng mặt trời chiếu vào trong thế giới của bọn họ.



“Ông chủ.” Mary từ trong tiệm đi ra, nhìn Tô Thụy Kỳ nói, “Châu báu nước Pháp đã đến.”

“Ừ.” Tô Thụy Kỳ xoay người đi vào trong tiệm, sau đó đi lên lầu ba, nhìn thấy mấy tủ sắt đặt ở trước mắt, anh im lặng đi tới, ngồi xổm người xuống, dùng mật mã mở chốt an toàn của cái tủ, từ bên trong lấy ra một viên kim cương màu lam, nhìn kim cương dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng thành tín, anh đột nhiên nhớ đến nhiều năm trước, cô nằm úp sấp ở phía sau, hôn mặt của mình, cười nói: “Hiện tại em trở nên xinh đẹp rồi, em có tất cả, cho nên em không muốn quá khứ của em, em muốn vứt bỏ nó! Em không cần quá khứ của em! Em muốn sống mỗi ngày thật vui vẻ! Tương lai mới là tốt đẹp nhất! Anh nói có đúng hay không? Cho nên anh nhất định phải làm cho em trở nên xinh đẹp hơn! Ricky, anh có một đôi ay thần kỳ, giống như tay của thiên sứ mang đến cho em một khuôn mặt xinh đẹp, mang đến cho em hạnh phúc, cho em tất cả, tất cả.”

Tô Thụy Kỳ cầm cái hộp châu báu, dựa vào tủ sắt ngồi ở trên sàn nhà lạnh băng, nhìn một chỗ nào đó trước mặt, khẽ thở dài.

Đột nhiên vào lúc này, gió êm dịu lất phất thổi đến.

Tô Thụy Kỳ hưởng thụ một chút gió mát mẻ, sâu kín nhắm mắt lại muốn yên tĩnh một chút, cũng đang lúc này truyền đến một loạt tiếng bước chân, anh mở hai mắt ra, nhìn thấy trong tay Mary cầm cái hộp vuông màu đen, anh nhìn Mary, hỏi: “Chuyện gì?”

Mary nắm cái hộp vuông, mỉm cười đi tới nói: “Cô gái mà anh vẫn cắt tóc cho cộ ấy, mới vừa rồi quay lại nói muốn tôi giao cái này cho anh.”

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, ngạc nhiên vươn tay nhận lấy cái hộp vuông, đứng lên nói với Mary: “Cô đi xuống thôi.”

“Vâng.” Mary mỉm cười gật đầu, xoay người đi khỏi.

Tô Thụy Kỳ nắm cái hộp, đi tới trước bàn làm việc của mình ngồi xuống, đem cái hộp đặt ở trên bàn làm việc, đưa mắt nhìn một lúc rốt cuộc mở ra, đột nhiên thấy bên trong để nhiều loại sushi, còn có một đôi đũa bạc, anh chợt cảm thấy tò mò cầm cái hộp lên nhìn sushi bên trong, tất cả bày rất đẹp mắt, trên mặt của anh lúc ban đầu là nghi ngờ rồi đến tò mò, cuối cùng hiện lên một chút dịu dàng, rốt cuộc anh không nhịn được cười một tiếng. Mới đưa tay vào cầm một khối sushi nếm thử một chút, lại phát hiện bên trong còn có tấm thẻ nhỏ màu hồng, anh tò mò cầm tấm thẻ nhỏ mở ra, trên đó viết một bài hát tiếng anh ‘Spring I love you best’

[centre] I wish I had someone who suddenly arrived,

Em ước có ai đó bất chợt đến bên em,

And show me how the flower grow and come out in winter field,

Và chỉ cho em những bông hoa lớn lên và vươn mình trên cánh đồng tuyết,

I wish I had someone new, tender to my heart,

Em ước có ai đó nhẹ nhàng tiến vào trái tim em,

Someone who will share me precious time,

Ai đó sẽ chia sẻ cùng em những khoảnh khắc quý giá,

Someday you find me in the hands of the wind,

Rồi đây anh sẽ tìm thấy em nơi trong vòng tay những cơn gió. [centre]

Sau giờ trưa, lần đầu tiên anh cười thả lỏng và thoải mái. Anh đưa mắt nhìn chằm chằm lời bài hát ‘Spring I love you best’ trên tấm thẻ nhỏ, hai mắt phản chiếu ánh sáng nóng bỏng, trên mặt nở nụ cười cảm động…vừa ăn vừa chăm chú vào công việc.

Ba ngày sau!

Hôm nay Đường Khả Hinh chính thức đi làm tại Khách sạn Á Châu!

Sáng nay ánh mặt trời rực rỡ, trời lam biển biếc, sóng biển xô bờ mãnh liệt, vô số thuyền buồm và người yêu thích đua thuyền lao vùn vụt ở trên mặt biển, trên mặt mọi người đều nở nụ cười tràn đầy nhiệt tình.

Trên đường xe buýt chậm rãi dừng ở Trạm cách khách sạn không xa, có mấy đứa bé người Anh mang giày trượt pa-tanh, ngồi ở Trạm cũng đang chờ xe buýt.

Cửa xe mở ra!

Hôm nay Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh dương, váy ngắn màu đen, khẽ vuốt tóc mái ngắn mềm mại, khuôn mặt tươi cười đi xuống xe, thấy mấy đứa bé người Anh đang đứng ở Trạm, đang thi nhau trượt pa-tanh vòng vòng, nhất thời tâm trạng cô rất tốt vẫy tay về phía mấy đứa bé mỉm cười nói: "Hi. . . . . ."

"Hi. . . . . ." Mấy đứa bé người Anh cũng mỉm cười chào hỏi Khả Hinh.

Khả Hinh nhìn bọn họ cũng nhiệt tình chào hỏi mình, cô nhất thời cảm động cười một tiếng, đứng ở dưới ánh mặt trời, nghe gió biển mát mẽ thổi tới hít mạnh một hơi, xoay người nhìn lên tòa nhà Khách sạn Á Châu to lớn ở trước mặt! Nó lấy hình dáng của chiếc thuyền giương buồm lên, ánh sáng màu bạc, lóe sáng rực rỡ. Cô cảm thán nhìn tòa kiến trúc này, nghĩ tới má trái mình không trọn vẹn, đột nhiên đưa tay lên cao, xòe tay che ánh mặt trời.

Cô cười thật vui vẻ.

Cô vui vẻ xách theo túi xách mới vừa muốn đi bộ vào trong khách sạn, lại nghe được có người khẽ nói Tổng Giám đốc tới, cô cùng rất nhiều đồng nghiệp đứng ở chỗ không xa, nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Royce từ nơi xa lái tới gần, một đoàn xe hơi xe sang trọng màu đen số lượng có hạn chạy theo phía sau, tất cả mọi người bàn luận xôn xao một chuyện: "Nghe nói tháng này Tổng Giám đốc muốn chính thức tổ chức lễ đính hôn !"

Đường Khả Hinh nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía một trong hai người đồng nghiệp, họ khe khẽ nói tiếp: "Bởi vì vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc ở nước ngoài đã lâu, nghe nói rốt cuộc bây giờ phải trở về nước. Cho nên Chủ tịch muốn nhân cơ hội này tổ chức đính hôn."

"Chủ tịch?" Đường Khả Hinh nhất thời nhớ đến người đàn ông phó thác cho mình chai rượu đỏ kia.

"Chính là cha của Tổng Giám đốc, nghe nói vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc có danh xưng hoa hồng Phương Đông, chúng ta vẫn chưa gặp qua đâu". Có một nữ đồng nghiệp thật hâm mộ nói.

"Chậc! Cô nằm mộng đi, cô còn muốn nhìn thấy vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc sao, bình thường ngay cả mặt của Tổng Giám đốc chúng ta cũng rất ít nhìn thấy." Một nữ đồng nghiệp khác nói xong, rồi cảm thấy rất hứng thú nhìn về phía trước nói: "Tới rồi, tới rồi, Tổng Giám đốc tới rồi."

Đường Khả Hinh nghe giọng nói hưng phấn của bọn họ cũng đón gió biển, nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng ở đại sảnh khách sạn, Đông Anh cùng tất cả lãnh đạo cấp cao của khách sạn đứng ở một bên chờ rất lâu, bởi vì hôm nay các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn khách sạn Á Châu và tập đoàn khách sạn Hoàn Cầu có cuộc hội nghị quyết định dự án xây dựng khách sạn đáy biển gần đây đã đầu tư gần một trăm tỷ đô và hoạch định kế sách thu mua nhiều hòn đảo Gabon, cho nên hôm nay chính thức triển khai bỏ phiếu quyết nghị! ! Mà hôm nay cũng là lần đầu tiên hai Tổng Giám đốc của Tập đoàn Á Châu và Tập đoàn Hoàn Cầu tiến hành đối mặt!



Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, đón gió biển đi ra xe, phong cách nghiêm nghị đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce, nghe nói ông cố của anh có dòng máu quý tộc Anh quốc, người đàn ông này, bất cứ lúc nào càng nhìn càng lộ ra sức hấp dẫn chết người.

Tất cả nữ đồng nghiệp tức khắc đỏ mặt, muốn hôn mê bất tỉnh.

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, im lặng không lên tiếng, đôi tay cài xong cúc áo âu phục, phong độ nghiêm nghị đi vào trong.

Đông Anh lập tức đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng nói với anh: "Ba giờ chiều hôm nay tiểu thư Tử Hiền tới phi trường, đã chuẩn bị xong xe cộ, hoa tươi đi đón cô ấy, ‘phòng tổng thống' ở tầng chót để thưởng thức cảnh đẹp toàn thành phố cũng đã chuẩn bị xong. Cũng đã làm theo căn dặn của cô ấy, ở mỗi nơi đều chưng bày hoa Bách Hợp, còn có đầu bếp Pháp nổi tiếng làm buổi trưa hôm nay cũng đã đến khách sạn, anh ấy là đầu bếp nổi tiếng do Tiểu thư Tử Hiền chỉ định, tiểu thư chỉ ăn món ăn Pháp do anh ấy làm, còn có. . . . . . Chuyên gia hầu rượu cũng đã sẳn sàng."

"Ừ." Tưởng Thiên Lỗi lên tiếng trả lời, lạnh lùng đi vào trong.

Đông Anh nhanh chóng vừa đi vừa nói: "Hôm nay hội nghị hai bên dự định trong vòng mười lăm phút sau sẽ bắt đầu, lãnh đạo cấp cao toàn cầu cũng đã kết nối xong!"

"Ừm!" Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêm nghị đi về phía trước, chỉ là không ai biết, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, ở trong đầu anh thành hình bao nhiêu quyết sách.

"Thật sự rất đẹp trai a. . . . . ." Có một số nữ đồng nghiệp lộ ra bộ dáng si mê.

"Cô có nghe không? Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc a sắp về nước, sẽ phải sắp xếp xe đưa đón, hoa tươi, ‘phòng tổng thống', còn có đầu bếp Pháp, chuyên gia hầu rượu, trời ạ. . . . . ."

"Người có tiền, không dùng tiền như vậy làm sao xài hết?"

Đường Khả Hinh đứng ở cách đó không xa, nhìn bóng lưng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi, đưa mắt nhìn rồi cười khổ một tiếng, xoay người đi làm việc.

Tòa nhà Hành chánh nhanh chóng mở ra!

Thư ký các bộ phận đều được phái tới, trong ngoài bận rộn hội nghị hai bên lần này! Phòng hội nghị hình bán nguyệt gần 4000 mét vuông đã ngồi đầy người rất náo nhiệt, trên vách tường bốn phía treo màn ảnh lớn tinh thể lỏng tượng trưng cho mỗi quốc gia, trên màn ảnh đều hiện lên hình ảnh chủ tịch chức vị cao

nhất hoặc là Tổng Giám Đốc, tất cả thư ký đang cầm hộp điều khiển ti vi thử điều chỉnh từng LCD, lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị đang bàn tán dự án khách sạn dưới đáy biển có thể khởi công thuận lợi hay không.

Chuyện này đã công bố cho toàn bộ cổ đông bảy lần nhưng đều bị Tổng Giám Đốc tập đoàn Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên bác bỏ. Năm đó Tưởng Sĩ Chiêu và Trang Duy Mạnh là hai người sáng lập đứng đầu dùng cổ phần chung của công ty để sáng lập ra Tập đoàn Hoàn Cầu và Tập đoàn Khách sạn Á Châu, ban hành kỷ luật sắt cho hai tập đoàn lớn, quyết định tất cả sách lược, hai Tổng Giám đốc của hai tập đoàn phải tự mình ký tên mới có thể chính thức khởi động dự án, sở dĩ nhắm vào dự án khách sạn đáy biển lần này vì đã đầu tư gần 100 tỷ đô, Tưởng Thiên Lỗi muốn khởi công nhưng Trang Hạo Nhiên kiên quyết phản đối, cho nên hội nghị hôm nay là lần hội nghị lớn trong tất cả cuộc lần hội nghị của Khách sạn Á Châu nhiều năm qua!

“Tổng Giám đốc tới……” Có người đi vào thông báo trước.

Tất cả lãnh đạo cấp cao rối rít đứng lên, nghiêm túc chờ đợi.

Cửa chính phòng hội nghị ầm ầm mở ra.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng giống như quân vương, dứt khoát đi vào phòng hội nghị, mang đến ngàn vạn khí thế, vừa đi đến ngồi vào ghế dành riêng cho Tổng Giám đốc, vừa giờ tay ra hiệu cho lãnh đạo cấp cao cùng cổ đông ngồi xuống.

Mọi người chỉnh tề trật tự ngồi xuống.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi vị trí Tổng Giám đốc, nhìn phòng hội nghị hơn bốn ngàn mét vuông, tập trung tất cả nhân tài xuất sắc nhất Tập đoàn Á Châu, trên mặt của anh hiện lên nụ cười, nói: “Bắt đầu đi”

“Vâng” Đông Anh nghe xong, lập tức cầm lên Microphone, tuyên bộ hội nghị hai bên bắt đầu!

Giám đốc nghe xong ngay lập tức gật đầu, từ chỗ ngồi đỏ thẫm đứng lên, cầm lấy hộp điều khiển TV đưa ngay chính giữa màn hình LCD, màn hình hiện lên trụ sở Tập đoàn Hoàn Cầu tại Anh quốc: ở trong phòng hội nghị, không khi tất cả người vô cùng mong đợi thì trong màn hình chỉ xuất hiện một chiếc ghế làm việc màu đỏ tại chỗ ngồi của Trang Hạo Nhiên, không có bất cứ người nào nữa, mọi người cùng nhìn nhau đều nghĩ một hội nghị quan trọng như vậy, Tổng Giám đốc Trang Hạo Nhiên đã đi đâu?

Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở đối diện với chỗ ngồi của Tổng Giám đốc trong màn hình, nhìn chiếc ghế làm việc trống không, lại nhìn quả địa cầu trên bàn, dường như đang nghĩ đến người này và đang xoay quả địa cầu, thậm chí anh xoay quả địa cầu đến phương hướng Châu Á.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi nhìn trên mô hình địa cầu, có lẽ từ phía trên đó có thể nhìn ra một chút gì, lại nhìn đến vị trí của mình!

“Chuyện này…….” Đông Anh hết sức ngạc nhiên và căng thẳng nhìn chiếc ghế làm việc đỏ thẫm phía đối diện, có chút không biết làm sao, cúi thấp đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn bình tĩnh nhìn chiếc ghế không có một bóng người trong video và mô hình địa cầu đã chuyển động, chậm rãi mở miệng nói: “Hôm nay kết thúc hội nghị tại đây.”

“A…….” Gần cả ngàn lãnh đạo cao cấp trong toàn trường từ các quốc gia Châu Á nghe được câu này cũng kinh ngạc kêu nhỏ: “Kết thúc như vậy sao?” Hôm nay cũng chưa nói gì mà?”

“Tổng Giám đốc Trang đã bảy lần bác bỏ dự án xây dựng khách sạn dưới đáy biển.”

“Nhưng Tổng Giám đốc Tưởng của chúng ta muốn làm a.” Có người lặng lẽ nói: “Cho dù thế nào, cuối cùng vẫn phải họp chứ? Nhiều năm qua, Hoàn Cầu rất ít bác bỏ phương án của chúng ta, hơn nữa bọn họ cùng chúng ta nước sông không phạm nước giếng a.”

“Cho dù thế nào đi nữa, mỗi bên nắm giữ 31% cổ phần công ty đối phương, loại phương án này không thể làm bừa.”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng xem thường nhận xét và ý kiến của tất cả lãnh đạo cấp cao, nghiêm nghị đứng lên, cài xong cúc áo âu phục, sải bước ra khỏi phòng hội nghị chứa gần ngàn người.

Đông Anh nhanh chóng đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tổng Giám đốc…. Hội nghị lần này thật không tiến hành sao? Lúc ấy chúng ta quyết định mở hội nghị hai bên thì Tổng Giám đốc Trang đã đồng ý có mặt, tại sao đột nhiên lại không tham gia vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ lạnh lùng bước nhanh về phía Văn phòng làm việc Tổng Giám đốc của mình.

Đông Anh dừng lại tại chỗ nhìn bóng dáng cao lớn của Tưởng Thiên Lỗi đi về phía Văn phòng, suy nghĩ rất nhanh chóng chuyển đến ở một nơi Địa Cầu xa xôi, một người đàn ông khác cũng có bản lãnh sấm rền gió cuốn, nhiều năm trước bọn họ đứng trên đỉnh cao thật lâu, kiềm chế lẫn nhau, tác động lẫn nhau, cùng nhau phát triển, là huyền thoại của giới kinh doanh và giới khách sạn nhưng chỉ có bọn họ mới biết cả hai bên đều có dã tâm tóm thâu tất cả!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!