Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

"Bốp! ! !"

Một cái tát vang lên! !

Toàn bộ người trong tiệm mì, tất cả đều sửng sốt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ sát đất bên cạnh.

Mặt Đường Khả Hinh nghiêng qua một bên, nước mắt rơi xuống, thở gấp, trong nháy mắt không thể tin nổi mà nhìn về phía mẹ cô.

Sắc mặt Lý Tú Dung tái nhợt giơ tay, sững sờ nhìn về phía con gái.

"Mẹ, mẹ.. Mẹ.. Mẹ đánh con..." Đường Khả Hinh đau lòng buồn bả nhìn về phía mẹ cô, cố nén đau đớn và khổ sở, nghẹn ngào nức nở nói : "Mẹ đánh con..."

Đôi mắt Lý Tú Dung tràn nước mắt khổ sở nhìn về phía con gái, nghẹn ngào bất đắc dĩ nói; "Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, con cũng không thể ở chung một chỗ với cậu ấy! ! Tuyệt đối không được! ! Mẹ biết Hạo Nhiên, đứa bé kia rất tốt, từ nhỏ mẹ cũng thương yêu nó... Nhưng nó không thể ở chung một chỗ với con!"

"Anh ấy là anh con sao? Là anh ruột con hả?" Đường Khả Hinh ở trước mắt nhiều người trực tiếp hỏi, đứng ở trước mặt mẹ con, tùy ý nước mắt chảy xuống, đau đến giống như bị xé nứt nói : "Mẹ nói cho con biết, chẳng lẽ anh ấy là anh con! ! Chẳng lẽ mẹ và Trang gia có quan hệ gì đó? Vì vậy cha ở tù, mẹ cũng không có đi thăm cha! !"

"Con... Sao con có thể nói như vậy?" Tim Lý Tú Dung đau nhói, lại giơ lên tay, nặng nề đánh lên mặt cô! !

Mặt Đường Khả Hinh lại lệch qua, nước mắt rơi xuống, đột nhiên cô cười lạnh, thật là sắp điên rồi, quay đầu nhìn về phía mẹ, kích động khóc lớn tiếng nói : "Chẳng lẽ không đúng sao? Trong ấn tượng của con đến nay, trước khi cha ở tù, luôn dịu dàng yêu thương che chở mẹ! Thế nhưng mẹ nói quay người liền xoay người! ! Ông ấy ở trong đó đau khổ không nơi nương tựa lâu như vậy, mà mẹ chưa từng đến nhìn ông một cái, con luôn hoài nghi quan hệ của hai người! Chẳng lẽ thật sự mẹ có bí mật gì đó không thể cho ai biết?"

"Những lời con vừa nói, đều là giả dối! Quan hệ tình thân mà nói, đều là giả dối! ! Mẹ biết con luôn hận mẹ! ! Khi còn bé không yêu thương con, lớn lên cũng không để ý tới con! ! Con nghi ngờ mẹ không phải là mẹ ruột của con! !" Lý Tú Dung rơi lệ đầy mặt nói : "Con luôn nghi ngờ mẹ không phải mẹ ruột của con! !"

"Con đã từng nghi ngờ! !" Đường Khả Hinh rơi lệ mà kêu lên : "Con rõ ràng là sinh tháng ba mà, nhưng trong giấy chứng minh của co n lại là tháng bảy! ! Nói cho con biết, đây là tại sao?"

Lý Tú Dung giật mình mà nhìn về phía con gái, chẳng qua là nước mắt càng chảy xuống.

"Nói cho con biết! ! Đây là tại sao?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ cô, không để ý tới khóc kêu lên : "Đối mặt với cuộc sống như vậy con mệt lắm rồi! ! Hai người mẹ và cha, một người ở trong tù, một người ở bên ngoài, mang đến đau khổ nhất cho con, chính là tình cảm của hai người! Con không thể tin, đã từng là vợ chồng yêu sâu đậm như vây, tại sao nói bỏ liền bỏ chứ! Tại sao vô tình như vậy! ? Bởi vì chuyện này, con đã từng nghi ngờ có phải mẹ có phải mẹ ruột con không! ! Mẹ có biết một đứa nhỏ chỉ có mấy tuổi, thấy cha mẹ mình chia tay, có bao nhiêu tổn thương không? Bây giờ hai người lấy thân phận tình thân, dùng để phản đối cuộc sống của con, tình yêu của con! ! Đối với con nó tàn nhẫn như thế nào, hai người có biết không? Con căn bản cũng không có cách rời khỏi anh ấy! ! Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, xin hãy cho con biết lý do ———— "

"Mẹ không đi gặp cha con, là vì mẹ hận ông ấy! ! !" Lý Tú Dung đột nhiên nói đến đây, sắc mặt cứng ngắc, run rẩy khóc nói.

"... ..." Đường Khả Hinh trầm mặc rơi lệ mà nhìn về phía mẹ.

"Mẹ hận ông ta! Mẹ hận ông ta! ! !" Vẻ mặt Lý Tú Dung nghiến răng nghiến lợi nói.

"Mẹ dựa vào cái gì mà hận cha con! ! Cha con làm chuyện gì có lỗi với mẹ sao? Mẹ dựa vào cái gì mà hận ông ấy?" Đường Khả Hinh nhìn về phía mẹ, kích động khóc gào to! ! !

"Con đi hỏi ông ta đi! ! Tại sao mẹ hận ông ta! ! Tại sao mẹ lại hận! !" Lý Tú Dung nói xong, liền run rẩy kích động rời khỏi...

"Mẹ! ! !" Đường Khả Hinh kích động lại nhìn về phía mẹ, rơi lệ kêu lớn : "Không cần đối với con như vậy! ! Con đi tới ngày hôm nay thật không dễ dàng! ! Con không muốn rời khỏi anh ấy vì bất cứ lý do gì! Con không muốn! Trừ phi anh ấy là anh ruột của con! !"

Lý Tú Dung quay sang, kích động nhìn về phía con gái, nghẹn ngào nức nở nói : "Con vì tình yêu, nghi ngờ mẹ, nghi ngờ tình cảm mẹ dành cho, đây chính là con gái tốt của mẹ! ! Con vẫn nghĩ con không phải con ruột của mẹ phải không! ! Được, mẹ cho ngươi con! ! Qủa thật con sinh tháng ba đó! ! Con không phải là con gái của mẹ!"

Trái tim Đường Khả Hinh phát lạnh, nhìn về phía mẹ đau lòng mà hét to : "Đến cùng mẹ có không để ý tới sự đau khổ của con không! ! Con phát điên mà tha thứ, con phát điên mà cầu nguyện, cầu nguyện thân thể hai người luôn khỏe mạnh, hạnh phúc vui vẻ! Lại tàn nhẫn nói đó là anh trai con! Con mệt mỏi cố gắng lắm mới có được như bây giờ! ? Sao mẹ có thể tàn nhẫn mà nói những lời như vậy? Nhiều năm như vậy, con luôn soi gương, tìm điểm giống nhau của con và mẹ! Mẹ có biết cốt nhục tình thân đối với con quan trọng như thế nào không? ! Tại sao mẹ phải đối xử với con như vậy? Mẹ không thể vì ngăn cản con, mà nói dối làm tổn thương con! Chuyện này với con mà nói, quá tàn nhẫn! !"

Lý Tú Dung đau khổ rơi lệ nhìn về phía con gái nói : "Sai lầm lớn nhất của mẹ, chính là quen biết với cha con, nghe theo lý tưởng và tín ngưỡng của ông ta, dẫn đến mọi chuyện của con và anh trai con như vậy! ! Trong mắt của ông ta, căn bản cũng không có con và anh con! ! Ông ta vốn không coi con ra gì! !"

"Không được nói cha con như vậy! ! Mẹ không có tư cách mắng cha như vậy! ! !" Đường Khả Hinh run rẩy kích động nói! !

Lý Tú Dung đau lòng mà nhìn về phía con gái, nói : "Con hãy nhìn kỹ người cha tốt của con một cái! Ông ta ở tù nhiều năm như vậy, con hỏi ông ta một chút, tại sao ông ta ông dám nói tới mẹ? Ông ta căn bản cũng không có tư cách nói đến mẹ! Ông ta là người ích kỷ! ! Từ đầu đến cuối đều ích kỷ như vậy! !"

"Con hận mẹ..." Đường Khả Hinh nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía mẹ.

"Con cứ hận đi! !" Lý Tú Dung lòng như đao cắt nhìn về phía con gái nói : "Mẹ cũng không trông chờ vào tình mẹ con giữa chúng ta nũa, còn có tình cảm gì nữa chứ! ! Nhưng mà mẹ vẫn cảnh cáo con, con tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Hạo Nhiên, nếu không, mẹ sẽ nói cái bí mật này cho người khác biết, mẹ sẽ khiến nó suốt đời cũng không trở mình được, sống không bằng chết! ! !"

“Con hận mẹ! ! !" Đường Khả Hinh lại nhìn mẹ cô, kích động hét to : "Là người đàn ông này, không để ý tính mệnh cứu con trở về từ quỷ môn quan! ! Mẹ dựa vào cái gì mà tổn thương anh ấy? Dựa vào gì hả?"



Lý Tú Dung cười lạnh nói : "Nếu như con dám tiếp cận nó, mẹ sẽ bất chấp tất cả mà nói ra bí mật này! ! Con cứ thử xem! !"

Trong tai cứ ong ong . Bà nói xong, lập tức quay người...

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng dứt khoát kia của mẹ, tâm chợt phát lạnh, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài...

Lý Tú Dung không nói hai lời, bước nhanh vượt qua đèn xanh đèn đỏ trước đường cái, vừa lau nước mắt bên cạnh vừa giận dữ mà đi về phía trước...

"Mẹ ——————" Đường Khả Hinh đột nhiên lao ra đường cái, mặc kệ chiếc xe trong nháy mắt thắng gấp trước người cô, đột nhiên quỳ trên mặt đất, khóc lớn hơn nữa gọi : "Mẹ —————— "

Lý Tú Dung sững sờ đứng ở bên cạnh đường cái, nhìn con gái quỳ gối giữa lộ, đau khổ nhìn về phía mình, bà cũng từng đợt run rẩy rơi lệ, buồn bã càng đau lòng hơn nhìn về phía con gái.

"Mẹ ————" Đường Khả Hinh thỏa hiệp, quỳ gối trên đường, khóc cầu xin mẹ : "Con mặc kệ mẹ có phải mẹ ruột của con không, thế nhưng trong thế giới của con, người vẫn là mẹ của con, bởi vì trong trí nhớ của con, mẹ đã từng ôm con, dụ dỗ con, hát nhạc thiếu nhi dỗ dành con chìm vào giấc ngủ, tay mẹ dịu dàng đặt trên trán của con, môi hôn lên tóc của con, con vẫn còn nhớ rõ, đó là thời gian hạnh phúc nhất trong đời con, những lời nói vừa rôi của con, khiến mẹ tức giận đau lòng, con sai rồi, con xin lỗi mẹ..."

Lý Tú Dung cắn chặt răng, đau lòng kích động đến khuôn mặt tràn đầy nước mắt, nhìn về phía con gái đang quỳ gối thẳng tắp như cây ngô đồng, bộ dáng khóc lóc đau lòng, đáy lòng của bà nhẹ kêu: Khả Hinh của mẹ...

"Mẹ..." Đường Khả Hinh lại khóc nhìn về phía mẹ, khuôn mặt đầy nước mắt nói : "Con gái có thể đi cho tới ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng, mẹ nhìn con gái nhiều năm qua, chưa từng quên mẹ, lại hiếu thuận với mẹ, giúp đỡ con gái, đi qua chỗ này, giống như khi còn bé, mẹ nắm tay của con, giống như đi qua cầu gỗ, con muốn cùng ở một chỗ với anh ấy, chăm sóc cho mẹ và cha. Con cầu xin mẹ, mẹ... Con xin mẹ mà... Thành toàn cho chúng con đi... Giúp con một chút..."

Qủa thật Đường Khả Hinh không còn cách nào khác, hứng lấy mặt trời gay gắt, quỳ giống như cây ngô đồng trên đường, từng bước một mà di chuyển về phía mẹ, đường đá lõm chõm trên đường, cắt lên làn da của cô, dần dần tràn ra máu...

Lý Tú Dung buồn bã nhìn về phía con gái.

"Mẹ... Con thật sự rất yêu rất thương anh ấy.. Xin mẹ vì con là con gái mẹ sinh mà cho con một hạnh phúc cuối cùng đi, thành toàn chúng con đi... Giúp đỡ con gái..." Đường Khả Hinh từng bước một mà quỳ đến trước mặt mẹ, khóc nói.

Lý Tú Dung nhìn về phía con gái yêu của bà như vậy, lập tức đau lòng đến không nói ra lời...

"Mẹ... Mẹ... Con cầu xin mẹ..." Đường Khả Hinh nắm chặt vạt áo của mẹ, lại ngửa đầu khóc, kêu.

Lý Tú Dung nghe cô cầu xin như vậy, nhưng trong nháy mắt nặng nề gạt bỏ tay con gái, sau đó rơi lệ quay người rời đi...

"Mẹ —————" Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng của mẹ, lại tuyệt vọng khóc to : "Con cầu xin mẹ! ! Con xin mẹ mà! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dù mẹ muốn con chết con cũng cam tâm tình nguyện, không được tổn thương anh ấy! ! Không được... Con cầu xin mẹ mà! !"

Giống như người mẹ vô tình, bóng lưng dần biến mất trong đám người.

Đường Khả Hinh quỳ ngã xuống đất, lại nghẹn ngào khóc rống lên.

***

Cao ốc Hoàn Cầu.

Trang Hạo Nhiên dựa vào xe của mình, trong lòng lo lắng đề lên cổ tay, nhìn thời gian, đã gần 1 giờ rồi, anh nặng thở gấp một hơi, lại sốt ruột mà nhìn về đường cái xe tới xe đi phía trước, lại có chút bực bội mà nói : "Hay là đi vào trong đó rồi hả?"

Một chiếc xe Benz màu đen, rốt cuộc chậm rãi lái tới, dừng ở trước cao ốc .

Trang Hạo Nhiên thấy chiếc màu đen xe Benz, trong nháy mắt anh thở dài một hơi, lập tức liền tức giận mà nhanh chóng đi qua, nặng nề mở cửa xe, nói : "Bộ có chuyện quan trọng gì hay sao? Gọi điện thoại cả chục lần cũng không nghe, sau lại dứt khoát tắt máy, anh đã bỏ đi mấy cuộc họp vài tỷ, ở chỗ này chờ em đã lâu rồi đó, biết không?"

Đường Khả Hinh mệt mỏi vô lực mà ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nước mắt nhạt nhòa nhìn Trang Hạo Nhiên...

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên biến sắc, đôi mắt nhanh chóng đảo vòng, nhìn bộ dáng tiều tụy hốc hác của cô, lập tức lo lắng hỏi : "Em xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?"

Đường Khả Hinh nặng nề thở gấp vài hơi, đôi mắt nhạt nhòa, chấn động chảy nước mắt, tay run lẩy bẩy mà chịu đựng đau đớn đầu gối, muốn đi ra ngoài...

Trang Hạo Nhiên lập tức đi lên trước, đỡ cánh tay của cô.



Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mệt mỏi tránh khỏi tay của anh, trái tim mãnh liệt vỡ vụn, nước mắt chảy xuống...

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thay đổi, đôi mắt có chút khẩn trương và hoảng hốt hỏi : "Em làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?"

Đường Khả Hinh nhớ tới lời của mẹ, vô lực mà lắc đầu, muốn đi về phía trước...

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt của cô, khẩn trương mà nắm bờ vai của cô, nói; "Đừng như vậy! Có chuyện gì thì chúng ta cùng giải quyết! Anh tin em luôn yêu anh! ! Mặc dù anh chưa từng nghe em nói em yêu anh, nhưng anh không cần cái này! ! Em hiểu chưa? Bởi vì cho tới nay, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội yêu em là đủ rồi! Cho anh một cơ hội! ! Xảy ra chuyện gì vậy, nói cho anh biết đi! !"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống...

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên đỏ lên, đau lòng mà bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghẹn ngào nói : "Vừa rồi anh thấy em đau buồn, anh liền dường như bị đâm, anh hận không thể đau buồn thay em, nhưng mà... Nói cho anh biết nguyên nhân..."

Đường Khả Hinh cắn chặt răng, thâm tình nhìn về phía người đàn ông này, nhớ tới câu nói của mẹ : Mẹ muốn cảnh cáo con, tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Hạo Nhiên, nếu không, mẹ sẽ nói bí mật của các con ra, mẹ khiến nó không có cơ hội trở mình, sống không bằng chết! Lòng của cô, mãnh liệt tê rần, nước mắt từng dòng chảy xuống...

Trang Hạo Nhiên thấy cô khóc thành như vậy, càng khẩn trương đau đớn nhìn cô nói : "Khả Hinh, có chuyện gì..."

Đường Khả Hinh không muốn nói chuyện, đành phải cố nén nước mắt, nhẹ giãy giụa khỏi tay của anh, đi về phía trước...

"Anh không chịu được em quay người rồi..." Trang Hạo Nhiên chậm chạp xoay người, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh, đau lòng nghẹn ngào nói : "Anh thật sự không chịu được em quay người rồi, anh phát hiện ở cùng một chỗ với em, anh thường xuyên lo được lo mất, đau lòng buồn bã... Anh nghĩ có phải anh quá yếu ớt hay không, hay là... Bởi vì yêu em, trái tim anh chịu đựng một kích... Đánh trúng là linh hồn của anh ... Đó là mùi thơm chung trong thế giới của chúng ta..anh yêu em, Khả Hinh... anh yêu em,, Không cần tàn nhẫn với anh như vậy... Mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, đều giao tất cả cho anh! !"

Hai mắt Đường Khả Hinh càng trào nước mắt, lần nữa nhớ lại lời của mẹ, cắn răng nghẹn ngào nói; "Cho em một chút thời gian..."

"Anh không cho em thời gian! ! Chúng ta yêu nhau! ! Đều vui vẻ và đau khổ, đều là thời gian của chúng ta, chúng ta cùng gánh vác đi! ! Anh cầu xin em! ! Buổi sáng hôm nay anh còn tưởng tượng hạnh phúc tương lai của chúng ta, đoạn thời gian vui vẻ này, có thể kéo dài thêm chút nữa trong cuộc đời của anh không..." Trang Hạo Nhiên đau lòng nói.

Đường Khả Hinh lại cắn chặt răng, đôi mắt tràn nước mắt rất lâu rất lâu, lại buồn bã mà nghẹn ngào nói : "Cho em một chút thời gian... Cho em một buổi tối thời gian... Tin tưởng em..."

Cô nói xong, liền mệt mỏi bước lên phía trước.

"... ..." Trang Hạo Nhiên đau lòng, cảm giác có chút lạnh mà nhìn cô.

Đường Khả Hinh tiếp tục trầm mặc mà đi lên phía trước, đôi mắt dần hiện lên một chút quyết định.

Trang Hạo Nhiên chậm chạp xoay người, đôi mắt đầy nước mắt đau lòng, mất mát cúi đầu.

Điện thoại trong nháy mắt vang lên.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, rất lâu rất lâu sau, mới mệt mỏi mà cầm lấy điện thoại, khàn khàn mà yếu ớt nói: "Alo..."

Lãnh Mặc Hàn đứng ở trước phòng khách, bên cạnh Thái Hiền bị mấy người Tô Lạc Hoành cưỡng chế kêu đến khàn cả giọng, vừa nặng nề và hối hận nói : "Chúng ta... Hình như không để ý đến một chuyện..."

"Chuyện gì..." Trang Hạo Nhiên khó hiểu cầm di động, hỏi.

Lãnh Mặc Hàn cầm di động, đau lòng nói : "Cậu nhớ lại, cậu đã từng nói cha của Đường Khả Hinh là một người cuối cùng mà cậu tôn trọng... Vì vậy, vì chút lòng tự trọng của cô ấy, không nên đụng chạm với cha cô ấy phải không?"

"Ừ..." Trang Hạo Nhiên không có sức trả lời.

Lãnh Mặc Hàn thở một cái, lại nhíu mày nói : "Đáng tiếc mặc dù tôi làm việc nhiều năm cho cậu, nhưng chuyện quá khứ và người trong Hoàn Cầu, cũng không hiểu, thật không nghĩ tới Khả Hinh và Hoàn Cầu có quan hệ gì..."

Tinh Thần Trang Hạo Nhiên run lên, đôi mắt nhanh chóng nháy động, hỏi : "Xảy ra chuyện gì?"

Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nhanh chóng nói : "Vừa rồi chúng tôi từ trong miệng Thái Hiền, đe dọa mới biết được, thì ra cha của Đường Khả Hinh, đúng là chủ tịch thứ ba tập đoàn Hoàn Cầu hơn mười năm trước! ! Cha đỡ đầu của cậu, Đường Chí Long! !"

Trái tim phanh mà nhảy dựng! ! !

Đôi mắt Trang Hạo Nhiên trừng lớn, trong nháy mắt tay mền nhũn, điện thoại rơi vỡ ngã xuống đất, phịch một tiếng, trở thành hai mảnh! !
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!