Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

NGƯỜI TÌNH NHỎ BÊN CẠNH TỔNG GIÁM ĐỐC

Một con ngựa trắng bay vút lên hướng về phía tòa thành! !

Jenny khoác một bộ y phục mỏng, hai tay chống trước cửa sổ, nhìn thân ảnh kia từ từ khuất xa, nước mắt lại rơi xuống. Vừa định vẫy tay chào hẹn ngày gặp lại, cửa sắt chợt mở ra, nhìn thấy công tước tức giận đi tới, trong tay cầm chiếc roi dài, trên thân thể gần như trần trụi của cô, không ngừng quất mạnh vô cùng hung ác! !

Cô cuộn tròn người lại, mặc kệ cho Công tước tùy ý quất, chỉ là yên tĩnh nghe bên ngoài cửa sổ, có tiếng ngựa điên cuồng đuổi theo, miệng nàng phun ra máu, khuôn mặt kề sát trên đất, nước mắt rơi xuống.

Nghị viện.

Anh ta mặc lễ phục hoàng tử màu trắng, từ trên ngai vàng thong dong bước xuống, gương mặt phẫn hận hô to: "Ta muốn giết hết những kẻ phản bội ta, giết sạch người Lancaster !"

"Giết kẻ phản bội! ! Giết sạch người Lancaster! !"

Mọi người giơ cao trường kiếm, lớn tiếng đáp lại! !

Thúc ngựa phi nhanh! !

Lá cờ hoa hồng trắng tung bay phất phới! !

Người đứng đầu toàn thân mặc một bộ áo giáp kỵ sĩ, cầm trong tay thanh trường kiếm, dẫn theo vô số binh sĩ, chạy như bay qua khu rừng rậm, xông thẳng đến tòa thành của Công tước Johnson. Đi đến đâu, nhìn thấy bất kì người Lancaster liền lập tức vung kiếm chém, giết hết! !

Tất cả mọi người trong tòa thành công tước vội vã liều mạng chạy trốn !

Jenny mặc một chiếc váy dài màu đỏ hồng đã nhiều ngày, tóc rối tung gương mặt tiều tụy, trên cánh tay trắng nõn toàn là vết thương. Cô đứng nơi cao nhất của mật thất trong tòa thành, hai tay nắm chặt song sắt, ánh mắt hướng về đoàn người đang la hét nhao nhao bỏ chạy phía tòa thành. Đúng lúc cô đang nghi ngờ, cửa sắt đột nhiên được mở ra, cô lập tức xoay người, nhìn thấy mẹ cô vừa khóc vừa chạy đến ôm lấy mình kêu to: "Jenny! ! !"

“ Mẹ!" Jenny cũng xúc động ôm chặt bà! !

"Chúng ta đi nhanh thôi! ! Vương tử York đã phái binh lính đến rồi! ! Giết tất cả người Lancaster trong tòa thành! ! Công tước đã phản bội hắn, hắn chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta! !" Bà nhanh chóng nắm chặt tay Jenny, kéo đi ra ngoài!

“ Mẹ! !" Jenny nắm lấy tay mẹ mình, vội vã hỏi: " Tất cả chúng ta đều phải đi sao?"

"Đúng vậy, tất cả mọi người chúng ta đều phải đi!" Bà nhanh chóng kéo tay con gái khoác thêm chiếc áo choàng màu đen cho cô, che khuất mặt cô, nhanh chóng đi xuống cầu thang xoắn ốc của tòa thành, đi đến nơi nào, rất nhiều người bị công tước giam giữ ở nơi đó, đang kêu la cứu mạng.

Jenny xoay người muốn cứu bọn họ! !

"Không ! Bây giờ chúng ta phải lập tức rời đi. Ngay lập tức! ! Hai chị của con đã chạy đi cùng hai vị công tử quý tộc rồi. Mau lên!" Bà nhanh chóng kéo cô, đi nhanh xuống cầu thang. Rất nhanh dọc theo vườn hoa bên ngoài tòa thành khắp nơi rối loạn, chạy ra khỏi tòa thành, liền thấy xe ngựa đang ở phía trước, người đánh xe đang lo lắng chờ đợi, kêu to: "Phu nhân! ! Mau lên! !"

Bà nhanh chóng kéo tay Jenny, vội vã đẩy cô lên xe! !



Jenny bị mẹ đẩy lên xe, vừa ngồi lên xe, vừa xoay người lại nhìn về phía vườn nho xa xa, ngay trước mắt, bị tuyết phủ trắng xóa, hai tròng mắt của cô nhanh chóng lưu chuyển...

"Mau lên! !" Bà biết con gái mình có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, để tránh phức tạp, không nỡ để cô chịu khổ, lại mau chóng dùng khăn đen trùm lên đầu cô, lập tức ra lệnh cho người đánh xe xuất phát! !

"Không! Mẹ ! Không! !" Jenny khẩn trương nhìn về phía mẹ mình, vội vàng nói: "Con không thể rời khỏi nơi này! ! Con không thể! !"

"Vì sao?" Bà tức giận nhìn về phía cô.

Jenny nắm chặt tay của bà, khóc nói: "Con không thể rời bỏ vườn nho được! ! Con không thể! !"

"Jenny ——————" Bà sốt ruột nhìn về phía Jenny, đau lòng kêu to: "Con phải lập tức rời khỏi đây! Tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ bị san bằng. Con đã phản bội công tước, dù con đi tới đó, khó có thể nhận được hạnh phúc. Con chính là kẻ phản bội!"

“Mẹ!" Jenny lại khẩn trương nhìn về phía mẹ, kêu to: "Con từng cứu vương tử, con tin tưởng anh ta sẽ không làm hại con! Con phải trông coi vườn nho này! ! Con không thể rời đi! Mùa xuân sang năm nó sẽ nảy mầm, sẽ có thật nhiều việc cần làm, chúng nó sẽ trồi ra, sẽ đâm chồi..”

"Jenny! ! !" Mẹ cô kích động kêu to: "Vương tử York giết người không chớp mắt! Con không nên bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt ! !"

"Không! Không! ! Con tin tưởng anh ta! ! Con tin tưởng anh ta có thể hiểu, trong thế giới của con không có người Lancaster, cũng không có người York, chỉ có linh hồn mà thượng đế ban cho, muốn bảo vệ “Nước mắt” thượng đế ! !" Đột nhiên Jenny nhanh chóng nhấc váy lên nhảy xuống xe, sau đó ngẩng đầu, hai mắt đẫm nước mắt nhìn về phía mẹ mình, nắm chặt tay bà, vội vàng nói:”Mẹ!Mẹ của con”. Người nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt! Con sẽ không có việc gì! Cho dù con phản bội cả thế giới này. Con nhất quyết sẽ không phản bội vườn nho. Hầm chứa rượu đang còn rất nhiều rượu, chúng đang từ từ biến thành một màu đỏ của máu! !"

"Jenny ——————" Bà khóc lóc nhìn về phía con gái của mình! !

“Mẹ! Hẹn gặp lại. Con tin tưởng anh ta, con tin ——————" Jenny nhìn về phía mẹ mình, lại nhấc váy lên, từng bước một lùi về phía sau, cuối cùng hướng về vườn nho mà chạy đến !

"Jenny ————" Bà ngồi trên xe ngựa đang vội vã chạy đi, nhìn về phía con gái khóc lớn! !

Jenny đi về phía đám đông, tuyết bay lất phất, thở hổn hển, nhấc váy dài lên, chạy như bay về phía trước, vườn nho đang ở ngay phía trước, cô nhất định phải đứng trước vườn nho, nói cho người thanh niên này biết, chính mình đã hi sinh thân thể cứu anh ta, là bởi vì yêu anh! Xin anh vì mình, không nên tổn thương mọi người trong thành! ! Cô không muốn bởi vì chiến tranh, chỉ vì muốn đạt được sự thống trị mà làm hại đến những người vô tội.

Tuyết bay lất phất bay! !

Một bóng dáng màu hồng đang vội vã chạy về phía trước.

Đội ngũ người ngựa, chạy như bay đến! Những bông hồng tung bay phất phới trên bầu trời!

Người York thúc ngựa chạy đến chỗ nào, tay lại nâng trường kiếm, chém giết vô số người, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi! !

Jenny dường như nghe thấy tiếng chém giết đáng sợ, nước mắt của nàng chảy xuống, kêu to: "Đừng! ! Đừng !Đừng giết những người vô tội! Họ là những người đã ở trong vườn nho này từ khi mới hình thành, đã tạo nên nước rượu đỏ để cứu tính mạng của chàng”.



Anh ta thúc ngựa dẫn đầu đi đến, trong tay cầm dây cương, nhìn thấy một đội quân người và ngựa đã chạy vào tòa thành, anh lại ghìm ngựa, từ trên cao nhìn xuống, những bông tuyết nhẹ nhàng bay, lại nhìn về phía vườn nho kia, nhớ tới cô vô cùng yêu quý vườn nho, đôi mắt giận dữ sáng lên, vung kiếm lên kêu to: "Đem toàn bộ người trong vườn giết hết cho ta ! ! Phóng hỏa thiêu hủy cả vườn nho, không được lưu lại bất cứ một cành lá nào. Toàn bộ đốt hết cho ta! !"

Ra lệnh một tiếng! !

Đã chuẩn bị xong hỏa tiễn, những ánh lửa sáng lên hừng hực, bắn thẳng vào vườn nho! ! Lập tức, đêm tối này, liền bị ánh lửa chiếu sáng vô tận! !

Jenny đứng cách rất xa, nhìn về phía trang viên rực lửa, phẫn nộ giống như muốn thiêu đốt cả bầu trời, tim cô tan nát, đột nhiên cô chạy tới khóc rống lên la to: "Đừng ———— đừng ————— đừng ———— chỉ có nơi này mới có thể nuôi dưỡng được những cây nho tốt nhất! Đừng……"

Cô chạy thật nhanh về phía trước, kêu to: "Đừng —————— "

Anh ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy tiếng kêu to quen thuộc kia, mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy bóng dáng đỏ hồng đang chạy về hướng trang viên, mái tóc dài đỏ rực nhẹ nhàng bay trong gió, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vào giờ phút này, lại nghiêng nước nghiêng thành như vậy. Anh nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn về phía trước, lại lần nữa tức giận kêu to: "Đốt hết! ! Cả căn hầm đều đốt hết cho ta! ! Ta muốn phá hủy toàn bộ nơi này!"

"Đừng! ! !" Jenny khóc lóc chạy tới, lại nhìn thấy hầm rượu đã được mở ra, vô số hỏa tiễn xông thẳng vào, bên trong nhanh chóng cháy, thậm chí phát ra tiếng

nổ mạnh, tất cả nhanh chóng bị phá hủy... Nàng khiếp sợ cùng tuyệt vọng mở to hai tròng mắt, rơi lệ nhìn khắp nơi đều tràn ngập ánh lửa hừng hực, vô số thi thể, nằm vật xuống trên mặt tuyết, bao gồm cả cái tên nô lệ da đen ngày ngày đều mắng mình là người Lancaster chết tiệt, cô bỗng nhiên nhớ tới buổi tối đáng sợ kia, chính mình đã cứu vớt một tên ác ma... ...

Anh tức giận thúc ngựa phi đến, bỗng nhiên nhảy xuống, trong tay cầm trường kiếm, hướng về phía cô kêu to: "Nàng là kẻ phản bội đáng chết! ! Kẻ phản bội đáng chết! Nàng đã phản bội ta! Đáng ra nàng có cơ hội trở thành nữ nhân của hoàng tử ta. Thế nhưng nàng đã phản bội ta! !"

Jenny tóc rối bời, vẫn duy trì vẻ tiều tụy như ngày bị vũ nhục ấy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rơi lệ nhìn khắp vườn nho, còn có một chút rượu trong suốt, đang bốc lên theo ánh lửa, trở về với thượng đế. Cô bi thương, khổ sở nói: "Thượng đế, người tự tay sáng tạo linh hồn, lau khô nước mắt cho người, người ở trên thế giới này, đã không còn nước mắt rồi ... Không còn ... Có ai hiểu được, nước mắt của ngài rơi xuống, từng viên từng đều mê hoặc lòng người, có bao nhiêu quý giá... Bởi vì thượng đế không dễ dàng rơi lệ..Rượu nho của ta, lòng ta yêu rượu đỏ, ngươi vẫn còn phải tiếp tục lên men, từng viên bọt nhỏ bé kia, là điều tinh khiết nhất của nhân loại, là tư tưởng tốt đẹp nhất. Ta thương xót ... Rượu nho... Thượng đế... Rốt cuộc tại sao người muốn dẫn ta đi đến bước đường này... Vì sao?"

Anh ta vẫn cầm trường kiếm trong tay, vẫn giống như lúc mới gặp mặt, luôn tức giận hướng về phía cô nói: "Tại sao nàng lại phản bội ta! ! Nàng là nữ nhân duy nhất ta hôn, tại sao nàng lại phản bội ta? !"

Jenny rơi lệ, phẫn nộ quay mặt sang, nhìn về phía nam nhân trước mặt, nắm chặt tay, nhớ tới sự việc vài người đàn ông cùng với công tước, nhao nhao xé rách quần áo của mình, một cơn tức giận bay lên, buồn bã mà tuyệt vọng nói: "Tại sao ta lại phản bội ngươi? Bởi vì ngươi là người York đáng ghê tởm ! Ngươi là kẻ giết người không chớp mắt! Lúc trước ta không nên cứu ngươi! Không nên cho ngươi hôn ta trong thùng rượu. Ta cho rằng những bọt khí đáng yêu kia, có thể cứu vớt linh hồn máu lạnh của ngươi, thế nhưng hiện tại ta mới hiểu được, không ai có thể cứu vớt ngươi! Ngươi đã khiến cho cả vùng đất mênh mông biến mất. Linh hồn của ngươi là ma quỷ! Nếu như có thể, ta muốn đem tuyết trắng phủ hết lên người của ngươi, để cho ngươi nghẹt thở mà chết!"

Anh ta nghe xong lời này, hai mắt mở to, giơ cao thanh kiếm, không có chút do dự, giận dữ vung lên chém qua cổ nàng !

Máu tươi rơi trên tuyết trắng!

Jenny đứng ở tại chỗ, hai mắt đẫm lệ, máu tươi trên cổ trào ra, chỉ còn lại một chút hơi thở cuối cùng, ôn nhu mà tuyệt vọng nhìn về phía nam nhân trước mặt, cuối cùng ngã trên mặt tuyết, những bông tuyết như buồn bã mà bay toán loạn trên mặt, trên thân thể cô, giống như màu đỏ của rượu..

"Jenny thân yêu của ta... Nàng còn nhớ không? Khi đó nàng xuất hiện trong rừng rậm, ta tin nàng chính là ngọn đèn mà thượng đế phái tới để cứu vớt linh hồn ta, ánh đèn rất yếu ớt, thế nhưng nó vẫn không ngừng kéo dài, cuối cùng nàng cũng an nghỉ cùng vườn nho , trái tim của ta cũng bị nàng mang theo rồi, kỳ thực ta với nàng đều như nhau, ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã yêu nàng sâu đậm, đáng tiếc chúng ta có duyên nhưng không có phận, vừa yêu vừa hận, nàng là yêu nhưng ta là hận... Tình yêu không ngừng sinh trưởng, có yêu mới có hận... Thế nhưng trong cái vòng luẩn quẩn của tình yêu là thù hận, có thể vĩnh viễn trường tồn với trời đất được sao ? Ta tình nguyện để nàng hận ta vĩnh viễn sánh cùng trời đất... Thế nhưng ta không còn cách nào cùng nàng đi đến cùng trời cuối đất, hãy để ta dùng suốt đời để yêu, chăm sóc vườn nho của nàng... Nếu như ở trên trời, nàng thương tâm mà khóc, hãy khóc cho thỏa thích, cho vườn nho của chúng ta, rơi xuống những giọt sương ngọt, làm dịu linh hồn của ta... Hãy để cho ta vì nàng làm điều gì đó cho mảnh đất này... Jenny thân yêu! Ta nhớ nàng... Nhớ nàng..."

Mưa phùn nhẹ nhàng, bên trong lửa cháy dữ dội, vang lên tiếng xèo xèo, thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Đường Khả Hinh ngồi trên ghế dựa, nghe xong câu chuyện xưa này, đã khiếp sợ rơi lệ, kích động đau khổ khóc thành tiếng. Vì cô gái tên là Jenny đáng yêu kia, vô cùng xinh đẹp nhưng tình yêu lại không trọn vẹn. Lòng cô lại đau như cắt, khóc rống lên... Vốn cho là chính mình đã đủ kiên cường và dũng cảm, nhưng trước cô gái xinh đẹp này, sinh mệnh cùng linh hồn cũng không đáng để nhắc tới...

Từng giọt nước mắt lăn xuống, lúc này cô mới hiểu được, nó quý giá như thế nào...
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!