Vitas lườm cô một cái, mới tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, nói: "Ba ngày sau!"
"Nhanh như vậy?" Đường Khả Hinh kinh ngạc kêu lên!
Vitas lại nhịn không được, ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Nếu như cô cảm thấy nhanh, có thể đợi sau khi cuộc so tài kết thúc, rồi cô đi. Dù sao nơi đó cần nhân viên."
"Không! Tôi lập tức thu dọn đồ đạc! Dù sao tôi đã có hộ chiếu rồi !" Đường Khả Hinh lại cười, liền nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại!
Lúc này, Vitas mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa đóng chặt, hai mắt lộ ra một chút lo lắng và quan tâm, nhưng bởi vì biết cô luôn muốn đi ra ngoài học tập kinh nghiệm, liền cứng rắn quyết tâm, cúi xuống tiếp tục xem tài liệu.
Phòng ăn nhân viên!
"Luân Đôn?" Trần Mạn Hồng cầm đôi đũa, sững sờ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, kinh ngạc nói: "Không phải đâu? Cuộc đời cô không có quen thuộc nơi đó, đi Luân Đôn? Cô biết tiếng anh sao? Cô làm sao thuyết phục người khác uống rượu đỏ của cô?"
Đường Khả Hinh cầm muỗng đang ăn cơm, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Lúc này, Nhã Tuệ cũng lo lắng hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: "Khả Hinh, Vitas tiên sinh có biết tiếng anh của cô không tốt hay không? Hơn nữa một mình cô gái như cô, làm sao có thể sống ở nước ngoài? Chuyện này quá đáng sợ! Không được! Cô nói ông ấy đổi lại phòng ăn cho cô ! Được không?"
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cười nói: "Chị nói cái gì vậy? Vitas tiên sinh là loại người có thể đổi phòng ăn cho em sao?"
Nhã Tuệ nghe vậy thì càng lo âu, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Tôi thật sự thật sự không yên lòng, từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa có đi khỏi tôi . . . . ."
"Chậc, chậc, chậc!" Trần Mạn Hồng cau mày nhìn Nhã Tuệ, bất đắc dĩ cười nói: "Cô ấy cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, cô cũng không phải là mẹ của cô ấy, cái gì mà từ nhỏ đến lớn không hề đi khỏi cô? Mặc dù đi ra ngoài có chút nguy hiểm, nhưng cô không có lòng tin với cô ấy sao! Cô ấy cũng phải lớn lên chứ? Chẳng lẽ cô trông chừng cô ấy cả đời à?".
"Đúng vậy!" Đường Khả Hinh nhìn Nhã Tuệ, an ủi cười nói: "Yên tâm đi! Chị nghĩ xem, mười mấy tuổi em đã đi làm, rất thông minh, không có việc gì."
Nhã Tuệ vẫn rất không yên lòng, suy nghĩ một chút, nói: "Tôi đưa cô đi! ?"
"Được!" Trần Mạn Hồng nhìn Nhã Tuệ cười nói: "Cô thật coi Khách sạn Á Châu là nơi muốn tới thì tới, đi thì đi sao? Cô không dễ dàng phục chức mất đi, uổng công Tổng Giám đốc chúng ta coi trọng cô!"
"Không cần!" Đường Khả Hinh cười nói.
Từ đầu đến giờ, Tiểu Nhu vẫn không nói lời nào, chỉ cầm muỗng, càng không ngừng ăn cơm, ăn rất ngon!
Trần Mạn Hồng quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Tiểu Nhu, nhạo báng nói: "Bạn tốt! Thật sự là bạn tốt à! Khả Hinh sắp đi nước Anh, cô cũng không nói một tiếng sao?"
Khả Hinh và Nhã Tuệ bất đắc dĩ nở nụ cười nhìn cô.
Tiểu Nhu vội nuốt cơm, vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, lầu bầu nói: "Tôi muốn ăn nhanh về nhà, lấy một cái túi thật lớn, bỏ một chút khoai sọ, khoai tây, bắp cải trắng, còn có long nhãn cho Khả Hinh mang đi nước Anh, nơi đó không ăn được món ngon của chúng ta nơi này! Đến lúc đó cô ấy nhớ tới, thì làm thế nào?"
". . . . . . . . . ." Ba người phụ nữ không nói nên lời, nhìn cô.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Tiêu Đồng mỉm cười cầm khay đi tới, cùng các cô ngồi chung một chỗ, vui vẻ hỏi.
Nhã Tuệ nhìn Tiêu Đồng, gấp gáp nói: "Khả Hinh muốn đi Luân Đôn nước Anh, cô ấy phục vụ phòng ăn ở nơi đó!"
"À?" Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn cô bật cười, thật vui vẻ nói: "Trời ạ! Trùng hợp như thế! Tôi phải nhanh đưa địa chỉ nhà của lão đại ở nước Anh, còn có khu cư xá và khách sạn ở Luân Đôn anh ấy thường ở, điện thoại cá nhân và điện thoại nhà cho cô! Lúc cô đi đến nơi đó, tìm anh ấy trước! từ trước đến giờ Vitas tiên sinh làm việc ngoài dự đoán mọi người, cho nên tôi đoán chừng lão đại cũng không biết quyết định lần này! Cô lập tức gọi điện thoại cho anh ấy!"
"Đúng vậy! !" Nhã Tuệ thiếu chút nữa đã quên người này, nhìn Khả Hinh vui vẻ cười nói: "Khả Hinh! ! Đi tới đó, lập tức tìm Tổng Giám đốc Trang, tôi tin tưởng cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng nhất định sẽ giúp cho cô !"
Trần Mạn Hồng cũng cười gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn mọi người quan tâm, cô đột nhiên mỉm cười, nói: "Không cần."
"À?" Mọi người cùng nhau kinh ngạc nhìn cô, ngay cả Tiểu Nhu cũng cảm thấy cô thật ngốc, nói: "Không cần?"
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, đến nay vẫn nhớ lúc ấy Trang Hạo Nhiên thất vọng lúc đi khỏi, nói xong lời này, cô cầm muỗng lên, nhàn nhạt ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Rốt cuộc tôi không thể lệ thuộc vào anh ấy cả đời, hiện tại anh ấy cũng sắp kết hôn, giữa nam nữ phải kiêng dè, hơn nữa có một số việc, tôi muốn một mình đối mặt."
"Khả Hinh. . . . . ." Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cũng cười nói: "Tôi biết rõ mọi người quan tâm tôi, nhưng tôi thật sự muốn một mình đi làm chuyện mơ ước, tôi hiểu rất rõ, chỉ có bản thân kiên cường, sẽ là lời động viên tốt đẹp nhất cho cuộc sống tương lai của tôi,. Cuộc sống luôn luôn tự mình trải nghiệm vui buồn yêu ghét, mình mới có thể hiểu được cái tốt đẹp trong đó. Trải qua một chút mưa gió, mới chính thức hiểu rõ, trưởng thành thật sự phải dựa vào chính mình."
". . . . . . . . . . . ." Tất cả mọi người im lặng không nói lời nào.
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, đưa hai tay ra, nắm tay mọi người, nghẹn ngào cười nói: "Tôi sẽ. . . . . . Rất cố gắng rất cố gắng, yên tâm."
"Nhưng. . . . . ." Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh.
"Tôi phục vụ phòng ăn, theo quy định cuộc so tài này, không thể tiết lộ tư liệu và địa chỉ phòng ăn, cho nên tôi sẽ không nói cho mọi người." Đường Khả Hinh nắm nhẹ tay Tiêu Đồng, hai mắt kiên định nói: "Tiêu Đồng, mặc kệ Tổng Giám đốc là có gấp hay không, nhưng. . . . . . Xin chị tôn trọng ý kiến của tôi, giữ bí mật đối với chuyến đi Luân Đôn lần này !"