Cô gái này, ngày hôm qua dùng hết một chút lương thiện cuối cùng để tha thứ cho người đàn ông kia, một lần cuối cùng vươn tay nắm sợi dây roi mây quấn chặt trên thân thể người đàn ông cắn răng kéo ra ngoài.
Hai tròng mắt của cô hiện lên giọt lệ, giống như thấy mưa bay đầy trời, nhẹ nhàng rơi vào trên thân thể của mình, trong lòng mình.
"Khả Hinh!" Tưởng Thiên Lỗi bước nhanh lên, vừa muốn kéo nhẹ cổ tay cô. . . . . .
Đường Khả Hinh chống cây dù, đi lên xe buýt.
"Khả Hinh . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi che dù, đứng ở ngoài cửa xe, nhìn cô lạnh lùnh đi tới bên cửa sổ ngồi xuống, hai mắt anh lại hiện lên kiên quyết nói: "Anh sẽ không bỏ qua! Tuyệt đối sẽ không!"
Khuôn mặt cô lạnh lùng dính vào trên cửa sổ lạnh lẽo, không nói gì.
Xe cuối cùng chậm rãi lái đi!
Tưởng Thiên Lỗi che dù, đứng ở trong mưa, nhìn về phía chiếc xe kia, từ từ đi xa, cây dù trong tay, rớt xuống, mưa phùn rối rít rơi vào trên người anh, hai mắt nóng rực cũng kiên định!
Tất cả mọi người cho rằng tôi chỉ bị thương một chút, đó là bởi vì từ trước tới nay tôi không ngừng bị thương, cho nên cảm thấy tôi chỉ bị thương một chút.
Từ nay về sau, Đường Khả Hinh tôi sống một mình! Bảo vệ tốt bản thân mình, canh giữ kỹ giấc mộng của mình! Một mình trôi qua!
Hai mắt của cô hiện lên giọt lệ, quay đầu, kiên quyết nhìn biển rộng mênh mông phía ngoài cửa, cắn chặt răng, để cho mơ ước của mình bay lượn một lần nữa! !
Đúng vậy, cuộc sống càng về sau, càng có quá nhiều người làm bạn, nhưng có thể cho mình khát vọng hạnh phúc, cũng chỉ có bản thân mình.
Những ngày kế tiếp, Đường Khả Hinh hoàn toàn chìm đắm trong công việc.
cuộc tranh tài Rượu đỏ đã bắt đầu làm cho truyền thông càng chú ý hơn, mỗi chuyên gia hầu rượu đấu vòng loại, đều đã có phòng ăn tạm thời mà mình muốn phục vụ, nhưng Đường Khả Hinh vẫn không có phòng ăn mà mình muốn phục vụ, mỗi ngày cô chỉ đi theo bên cạn Vitas, chạy khắp nơi, có lúc đến kho rượu, có lúc đến phòng ăn, có lúc ép buộc mình đến hầm rượu, một lần nếm ba lượt rượu đỏ, tất cả đều vẫn còn trong thời gian ô-xy hoá. . . . . .
Hiện tại mỗi ngày cô gần như đều say khước trở về, sau đó trong ánh mắt sững sờ của Nhã Tuệ, nằm lỳ ở trên giường, cũng không tắm rửa, ngủ thiếp đi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày! !
Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn Vitas, nhìn ông vẫn mặc tây trang màu đen, mái tóc màu vàng óng chải lên, mặt sắc nghiêm túc, đang xem tài liệu, ánh mắt của cô nhíu lại, có chút bất mãn nghiêng mặt nhìn ông !
Vitas lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu!
"Có chuyện gì bất mãn nói ra!" Vitas luôn đầy kinh nghiệm, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi ngay! !
Đường Khả Hinh không dám nói, nhưng bụng đầy uất ức.
"Nói đi !" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh, lại nhanh chóng nói.
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn về phía ông, không hiểu nói: "Tôi thật sự không hiểu! các chuyên gia hầu rượu khác, tất cả bọn họ đều có phòng ăn mình phục vụ, nhưng chỉ có tôi không có, trận đấu đầu tiên, là nhóm đạt doanh thu cao nhất. . . . . . Thời gian cũng đã qua mấy ngày, nhưng ngài còn không có. . . . . . Tôi muốn phục vụ phòng ăn . . . . . ."
Vitas chỉ lạnh lùng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Không phải mỗi ngày cô đều đi ngự tôn hỗ trợ sao?"
Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên nói: "Vậy làm sao giống nhau? Nó cũng không phải là phòng ăn tôi phục vụ. Nếu không. . . . . . Tôi . . . . . Tự tôi chọn?"
Vitas cau mày nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ cúi đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Đường Khả Hinh thuận miệng đáp.
Vitas lập tức không vui ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nói: "Cá tính của cô như vậy, đến phòng ăn nào cũng không tốt. . . . . ."
Câu tiếng trung này, là mình dạy cho ông ấy đấy.
Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.
"Cái gì không tốt? Thức ăn?" Laurence mỉm cười đi tới, trong tay cầm kỷ lục doanh thu mới nhất một chuyên gia hầu rượu lập nên ở phòng ăn.
Đường Khả Hinh lập tức nhìn ông gật đầu một cái, nhưng vẫn có chút bất mãn nói: "Không có, đang nói đến chuyện bây giờ tôi còn chưa có phòng ăn để phục vụ, tôi sợ tiếp tục như vậy nữa, tôi cũng không cần thi đấu nữa. . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ." Laurence nói xong, sau đó đặt một phần tài liệu rượu đỏ ở trên mặt bàn của Vitas, mới nói: "Cô đừng gấp gáp, cô tin tưởng Vitas tiên sinh. . . . . ."
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, đứng tại chỗ, vẫn có chút gấp gáp.
Vitas không để ý tới cô, mà cầm tài liệu lên nhìn một chút, mới có chút kinh ngạc nói: "Lần tranh tài này có một chú ngựa ô?"
Laurence nhìn về phía ông, khẽ mỉm cười nói: "Đúng vậy. Ngày hôm qua ở Câu lạc bộ nhà hàng tây, cô ấy lập kỉ lục doanh thu 600 ngàn."
"600 ngàn?" Đường Khả Hinh khiếp sợ kêu lên.
Vitas lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cau mày nói: "Thật ra tôi lo lắng một tháng cũng không có người khác vượt qua bằng cô ấy một ngày! Đây không phải là doanh thu phòng ăn, mà là hóa đơn rượu đỏ của phòng ăn!".
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng, lại không nhịn được liếc về phía phần tài liệu trong tay Vitas, phía trên có một tấm hình, lại là một cô gái có tuổi xấp xỉ với mình, vẻ mặt sáng ngời xinh đẹp động lòng người, hết sức hết sức đáng yêu, cô ngạc nhiên! !
Laurence mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Nói đến cô gái này cũng có một chút duyên với cô, bởi vì cô ấy là chuyên gia hầu rượu vô cùng xuất sắc trong khách sạn của Tổng Giám đốc Trang, may mắn được Tổng Giám đốc Trang tự mình dạy dỗ, nghe nói cô ấy sẽ trở thành một trong những người nối nghiệp Phó Tổng Giám đốc tương lai mà Tổng Giám đốc Trang chọn lựa!"
"À?" Đường Khả Hinh kinh ngạc lại nhìn cô gái dịu dàng thật xinh đẹp, nói: "Không thể nào đâu? Còn rất trẻ !"
"Cho nên nói! Cô vứt bỏ thiên phú của mình, là thứ không có tương lai!" Vitas dứt khoát nói.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh tối sầm lại, người này cứ chèn ép mình cũng đã quen rồi.
"Nhắc tới Tổng Giám đốc Trang. . . . . ." Laurence mỉm cười nhìn về phía Vitas nói: "Cô có nghe nói không? Cậu ấy đang ở bên nước Anh truyền tin cưới . . . . . ."
Tài liệu trong tay rớt xuống.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Laurence sửng sốt.
"Vị giai nhân kia là ai?" Vitas nhìn về phía Laurence mỉm cười hỏi.
"Cố tiểu thư." Laurence cười nói.